Chương 1921: Cự thú trong băng
Trong doanh trại đương nhiên có xe trượt tuyết, ba người mỗi người mượn một chiếc, mang theo đồng hồ định vị đề phòng lạc đường không tìm được lối đi, sau đó cả ba trực tiếp rời khỏi doanh trại.
Một màn này bị các học viên khác trong doanh trại nhìn thấy, lập tức lại là một hồi quyết liệt cùng với đố kỵ xen lẫn hâm mộ, tiếc hận.
Chỉ là như vậy thì sao?
Mặc dù có không ít nam thanh niên đố kỵ Tần Dương, nhưng cũng không có một ai dám đi khiêu khích hắn, dù sao hắn có chiến tích trước đó, chính một mình hắn liên tục kiên trì hạ gục hai đối thủ Siêu Phàm, đặc biệt là người thứ hai, chỉ dùng một chiêu một giây.
Có chiến tích kia bày ra trước mắt, các học viên dù đã bước vào cảnh giới Siêu Phàm cũng không dám đơn giản khiêu khích Tần Dương, nếu không bị Tần Dương hung hăng đánh ngã, như vậy mất mặt chết mất, từ đó về sau ở trong doanh trại huấn luyện này đều không thể ngóc đầu lên được.
Học viên Siêu Phàm cũng không dám ra tay, thì những học viên cảnh giới Đại Thành kia còn ai dám ra tay đây?
Dù sao ở đây đều luôn trong trạng thái bị giám sát, cho dù thách đấu đánh nhau thì cũng phải một chọi một, ở đây cấm quần ẩu, ai vi phạm sẽ trực tiếp bị đá ra khỏi doanh trại huấn luyện.
Mặc dù Tần Dương là một học viên học xen ngang, nhưng dựa vào chiến tích cá nhân trước đó của mình cùng với biểu hiện quái vật sau khi gia nhập doanh trại, đã âm thầm chấn trụ tất cả mọi người chỉ trong thời gian nửa tháng.
Trên cánh đồng tuyết, ba người dừng bước, Tần Dương bắt đầu dạy Liễu Phú Ngữ trượt tuyết. Hiện tại Liễu Phú Ngữ đã có thực lực Siêu Phàm, khống chế chưởng lực ngày càng cường đại hơn, cho nên chỉ học tập đơn giản và thử trượt là sau đó liền có thể trượt được ra hình ra dạng.
Liễu Phú Ngữ từ trước đến nay chưa từng trượt tuyết, hiện giờ mới học sơ qua, cảm thấy vô cùng thú vị, tính chất cao, một đường vượt lên đầu trượt đi về phía trước, hai người Tần Dương và Liễu Phú Ngữ thì nhàn nhã đuổi theo, động tác mặc dù không vội, nhưng hiệu quả lại vô cùng cao.
Ba người giống như ba mũi tên nhọn, thuận theo băng nguyên rộng lớn đi thẳng tới hướng Bắc.
...
Trên băng nguyên, một chiếc trực thăng bay xẹt qua không trung băng nguyên, sau đó đáp xuống dưới chân một ngọn núi băng lớn, ở nơi đây có một doanh địa lều vải cắm trong băng tuyết.
Ba nam một nữ xách theo một cái hòm bước xuống khỏi trực thăng, đã sớm có người đợi sẵn, dẫn mấy người đi vào bên trong một cái lều ở bên cạnh.
Ba nam một nữ tiến vào trong lều trại, tháo mũ trùm đầu và kính chắn gió xuống, lộ ra da trắng, con ngươi màu xanh, cái mũi rất lớn, hốc mắt hơi có chút sâu, dù là nam hay nữ đều khá cao lớn cường tráng.
- Quản lý Sergei, cuối cùng ngài đã đến rồi!
Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi trong phòng đứng dậy, chủ động tiến lên chào đón, thái độ cung kính.
Người đàn ông dẫn đầu Sergei khoảng năm mươi tuổi, mái tóc hơi thưa, những sợi tóc rất cao, ánh mắt đảo qua không ít máy móc làm việc bên trong lều, trầm giọng hỏi:
- Tình huống bây giờ thế nào?
Sergei dùng chính ngôn ngữ nước Nga phương Bắc hay dùng, còn phối hợp với đặc điểm khuôn mặt rõ ràng của bọn họ, đương nhiên cũng có thể đoán được bọn họ đều là người nước Nga.
Người đàn ông trung niên Victor là người phụ trách trực tiếp ở nơi này, nhanh chóng trả lời:
- Quản lý, tình huống khá hơn một chút so với những gì chúng tôi đã nghĩ. Cái thứ kia không biết đã bị đóng băng bao nhiêu vạn năm vậy mà vẫn không chết hoàn toàn. Sinh mệnh lực của mấy thứ này thật sự quá mạnh mẽ!
Sergei đi tới trước mặt một đống máy móc, sau đó nhìn về phía một cỗ máy trong số đó, trong đó có một đường thẳng không nhấp nhô kéo dài, giống như bệnh nhân bình thường mất đi tìm không còn nhập đập nữa vậy.
Victor nhìn tới ánh mắt của Sergei, nhỏ giọng giải thích:
- Khi chúng tôi vừa tới, tim đập của nó đã hoàn toàn dừng, chúng tôi tiến hành theo dõi phát hiện nó còn sống, liền thử tiêm dược vật vào. Chúng tôi phát hiện sau khi được tiêm dược vật vào cơ thể, trong cơ thể của nó rõ ràng xuất hiện phản ứng, hơn nữa khi chúng tôi kích thích thêm, tim của nó đã đập lại bình thường, chỉ có điêu vô cùng thong thả...
Sergei cắt ngang lời Victor, trực tiếp hỏi:
- Bao lâu có thể sống lại, có thể thả ra ngoài?
Victor nhanh chóng trả lời:
- Theo như chúng tôi tính toán, trước tiên dùng một ít dược vật và thủ đoạn kích thích cơ thể của nó, khiến cơ năng cơ thể của nó dần khôi phục, sau đó hoàn toàn làm nổ tầng băng, rồi khi cơ năng cơ thể của nó được khôi phục rồi, thích ứng được với tình huống và cuộc sống nhanh chóng bên ngoài, dù sao ít nhiều đóng băng vạn năm cơ bản đã khiến nó chết rồi...
- Hai tháng sao?
Sergei cũng không để ý lời giải thích sau đó của Victor, chỉ thì thầm một câu này, nhíu chặt mày lại, giống như đang tính toán trong đầu một lượt, sau đó mới thấp giọng nói:
- Được, vậy thì hai tháng, tuyệt đối không thể chậm hơn, mấy người phải dùng hết mọi cách, bảo đảm khi hết hai tháng có thể tỉnh lại, hơn nữa phải khiến nó khôi phục lại bình thường.
Victor không chút do dự đánh cược:
- Hai tháng, hẳn không thành vấn đề.
Sergei quay đầu nhìn chằm chằm Victor, lạnh lùng nói:
- Tôi cần chính là xác nhận, mà không phải hẳn là, nếu như thời gian bị lỡ, mạng của ông cũng không chống đỡ nổi đâu!
Victor bị Sergei nhìn chằm chằm, trên trán lập tức toát ra mồ hôi, không chút do dự đứng thẳng người:
- Vâng, quản lý, hai tháng, tuyệt đối hoàn thành nhiệm vụ!
Sắc mặt của Sergei hòa hoãn hơn mấy phần, quay đầu:
- Công tác khai quật được tiến hành như thế nào rồi?
- Vâng, hình dáng cơ bản đều đã xuất hiện, đến lúc đó chỉ cần để một lượng thuốc nổ nhất định, nổ tầng băng là có thể thả ra rồi...
Sergei nhíu mày hỏi:
- Thuốc nổ có tổn thương tới nó không?
Trong mắt Victor xuất hiện mấy phần cuồng nhiệt khác thường:
- Chúng tôi kiểm tra đo lường da thịt trên cơ thể nó, tính bên siêu cấp cao, dự đoán cho dù là đạn pháo nổ chắc chắn cũng không bắn nát được, đừng nói tới lần này chỉ là dùng thuốc nổ băng, toàn thân nó căn bản chính là đao thương bất nhập, là đao thương bất nhập chân chính...
Sergei xoay người:
- Dẫn tôi đi nhìn xem.
- Được, quản lý, mời!
Victor dẫn đường dẫn theo mấy người Sergei đi một người thẳng về hướng núi băng, lại phát hiện bên dưới núi băng đã sớm bị người ta khoét cắt thành một cửa vào khổng lồ, lối còn còn lắp đèn chiếu sáng, một thằng hướng thẳng vào bên trong ngọn núi băng cực đại kia.
Bên trong ngọn núi băng khổng lồ bị đào rỗng rất nhiều, tạo thành một lòng núi rỗng cực lớn, trong đó ánh đèn sáng rỡ, nhóm người Sergei đi thẳng đến một vị trí nhô lên rất cao bên trong đó rồi mới ngừng lại.
Chính tại trước mặt bọn họ là một mặt băng bích khổng lồ, ánh sáng mạnh chiếu rọi, sau khối băng bích khổng lồ lộ ra một cái bóng đen cực đại.
Victor đưa một cái máy tới, Sergei nhận lấy cái máy, nhắm ngay bức tường băng cực đại trước mặt.
Từng tia sáng màu đỏ bắn từ bên trong chiếc máy ra, sau đó xuyên vào bên trong bức tường băng đối diện, trên màn hình chiếc máy vốn rỗng, hiện giờ lại nhanh chóng xuất hiện từng đường sáng màu đỏ, giao thoa phác họa, sau đó tạo thành dáng vẻ bên ngoài của một sinh vật khổng lồ, bên cạnh hình vẽ này cũng có không ít có số liệu đang chớp lóe.
Sergei nhìn hình dáng cự thú dữ tợn ngày càng hiện rõ trên màn hình, ánh mắt trở nên cuồng nhiệt khác thường.
- Hai tháng! Đợi thêm hai tháng nữa, mày cũng không cần nằm lại ở bên dưới ngọn núi băng này nữa, mày có thể cùng đồng loại của mày tàn sát toàn bộ thế giới, cả thế giới đều trở thành trường săn của chúng mày...