Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1915 - Chương 1926: Cự Thú Lại Xuất Hiện

Chương 1926: Cự thú lại xuất hiện
 

- Gào!

m thanh phá tan không trung cuồn cuộn bắn tới giống như lôi âm, chấn động tuyết đọng trên ngọn núi tuyết mới vừa an tĩnh phải bay tán loạn, thậm chí có những khối băng lớn cũng cùng rơi xuống, âm thanh khiến người ta phải sợ hãi.

Sắc mặt của Tần Dương đột nhiên thay đổi.

m thanh gào rú?

Mặc dù không biết rốt cuộc là sinh vật nào phát ra loại âm thanh này, nhưng từ cường độ truyền đi và độ truyền xa của tiếng gào này có thể dự đoán được thứ sinh vật kia là loại khổng lồ.

Quan trọng nhất là Tần Dương đã từng nghe qua cùng một loại gào rú như thế này.

Ở trong sa mạc Sahara, mấy người Tần Dương đã từng nghe thấy tiếng gào rú của cự thú, tiếng gào rú này giống như tiếng sấm rền, vô cùng kinh hãi.

Sự kiện ốc đảo bị tập kích ngày đó, Tần Dương nhìn thấy được con cự thú gào rú từ trong video, đó là một con bọ cạp Vua Châu Phi có thân hình khổng lồ.

Hiện giờ nghe thấy âm thanh gào rống mặc dù hoàn toàn khác với con bọ cạp Vua Châu Phi kia, nhưng uy thế giống nhau, điều này khiến cho Tần Dương phải hoài nghi, chẳng lẽ là một con cự thú khác thức tỉnh?

Từ trước Tần Dương đã biết được trên thế giới này tuyệt đối không chỉ có một con cự thú, trái lại, có không ít sinh vật viễn cổ bằng vào các phương thức ngủ say rải khắp địa cầu, hoặc ở sâu dưới đáy biển, hoặc bên trong lòng đất, hoặc bên trong núi băng. Nhưng hiện giờ chẳng lẽ bản thân lại gặp được sao?

Không chỉ có sắc mặt của Tần Dương thay đổi, mà sắc mặt của Triệu Minh Thần, Ellison và Grove cũng thay đổi theo. Hai người Triệu Minh Thần và Ellison liếc nhìn nhau, thân người lắc một cái trong nháy mắt đã biến mất khỏi vị trí.

- Grove, chăm sóc cậu ta!

Tần Dương quay đầu nhìn lại, hai người Triệu Minh Thần và Ellison chớp mắt đã như hóa thành những vệt sao băng cực nhanh, đã lập tức phóng đến hẻm núi cuối cùng, sau đó chớp mắt nhảy lên, thoải mái mượn lực trên con dốc vô cùng thẳng kia, chớp mắt đã trèo lên ngọn núi tuyết hùng vĩ kia.

Tần Dương quay đầu nhìn về phía Grove:

- Anh không đi xem sao?

Trong ánh mắt của Grove cũng không che dấu được sự bàng hoàng xen lẫn tò mò, nhưng hắn không chút do dự lắc đầu:

- Tôi cũng không có thực lực như hai vị ấy, nghe âm thanh có lẽ cách chúng ta không gần, tôi không đi nữa.

Tần Dương trầm mặc, trong đầu bất chợt nhớ tới chiếc trực thăng bay trên không trung về hướng sâu trong Bắc Cực...

Trước kia khi ở trong sa mạc Sahara, bọ cạp Vua Châu Phi và mấy con bọ cạp Vua loại nhỏ kia hình như đều giống trong huyệt động ở sâu trong lòng đất mênh mông của sa mạc, dáng vẻ không tranh quyền đoạt thế, cũng chưa bao giờ xâm phạm lên mặt đất, nhưng Augustus của Niết Bàn lại dẫn người tiến vào trong huyệt động lòng đất làm loạn, cuối cùng dẫn dụ đám cự thú kia lên khỏi mặt đất, hơn nữa còn tấn công ốc đảo, cả ốc đảo không một ai chạy thoát.

m thanh gào rú khi nãy hiển nhiên là một con cự thú mới, chẳng lẽ con cự thú này có liên quan tới Niết Bàn?

Hoặc là, Augustus?

Một nhánh cự thú sống lại, chúng nó sẽ làm gì đây?

Niết Bàn rốt cuộc lại muốn làm gì đây?

Tôn chỉ của Niết Bàn chính là hủy diệt, bọn họ chính là một đám diệt thế giả, bọn họ tìm kiếm dẫn dụ đám cự thú này chẳng lẽ vì muốn mượn sức mạnh của chúng hủy diệt thế giới sao?

Đây quả thật là một đám kẻ điên không muốn sống mà!

Chẳng lẽ bọn họ chưa từng nghĩ đến nếu như thế giới thật sự bị hủy diệt, chẳng lẽ mấy con cự thú đó giết người còn phân biệt được người sao, chỉ chăm chăm giết người khác không giết người của Niết Bàn?

Tần Dương nghĩ tới đây, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ táo bạo khiến chính hắn cũng khó có thể tin được.

Chẳng lẽ người Niết Bàn tìm được phương pháp khống chế những con cự thú này?

Nếu quả thật như vậy, như vậy mới thật sự là đáng sợ.

Hi vọng hắn nghĩ sai rồi!

Hai người Triệu Minh Thần và Ellison đi chuyến này rất lâu, đợi tới khi hai người họ xuất hiện ở trước mặt Grove và Tần Dương lần nữa thì sắc mặt đều đã có chút khó coi, thậm chí vẫn còn sự bàng hoàng.

Có thể khiến hai cường giả Chí Tôn phải bàng hoàng thành như vậy, vậy thì tuyệt đối không phải chuyện bình thường.

- Hai vị tiền bối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ lại là một con cự thú viễn cổ thức tỉnh hoặc đã lao ra khỏi mặt đất sao, cơn địa chấn trước đó do chính con cự thú đó tạo thành sao?

Ánh mắt của Triệu Minh Thần và Ellison đều cùng nhìn trên gương mặt của Tần Dương:

- Lại?

Tần Dương khẽ nói:

- Hai vị tiền bối có thể nói qua trước sự việc bản thân nhìn thấy không, đợi lát nữa vãn bối sẽ nói thêm những chuyện khác?

Triệu Minh Thần hít một hơi thật sâu:

- Đúng vậy, một con rồng, loại rồng gần với thần thoại phương Tây, mọc ra cánh dơi, toàn thân đều là vảy, khuôn mặt dữ tợn, nó hẳn lao từ bên trong núi băng ra...

Tần Dương mở to hai mắt, giật mình hỏi:

- Các vị đã thấy được nó rồi?

Dáng vẻ bàng hoàng của Ellison vẫn chưa ổn định lại:

- Đúng vậy, chúng ta đã nhìn thấy nó, đáng ăn mừng chính là phương hướng nó đang bay tới cũng không phải phía doanh trại, nếu không hậu quả sợ rằng không thể tưởng tượng nổi.

Tần Dương hỏi:

- Rất lớn sao?

- Đúng, rất lớn, vô cùng lớn!

Giọng điệu của Triệu Minh Thần tràn ngập sự bàng hoàng nói:

- Nó mở hai cánh, dường như có thể che được cả bầu trời, ta chắc chắn nếu nó còn ở trên mặt đất, ít nhất phải cao khoảng một trăm, hai trăm mét. Đôi cánh kia giang ra, ít nhất cũng phải hai trăm mét, còn có vảy, móng suốt sắc bén, ta thậm chí còn nghĩ, nếu như ta đối chiến với nó, ta bị nó bắt được có thể bị một vuốt của nó trực tiếp tóm chết...

Trong lòng Tần Dương cũng vô cùng bàng hoàng:

- Nó đi hướng nào?

- Bay theo hướng Nam, hẳn là rời khỏi Bắc Cực...

Ánh mắt của Triệu Minh Thần có chút kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ:

- Không biết nó muốn đi đâu, nhưng bất kể nó đi nơi nào đều sẽ là một điểm tai họa!

Ellison đột nhiên mở miệng nói:

- Thông báo tin tức ra ngoài, nếu đáp đúng, nếu nó tới gần biên giới quốc gia nào đó sẽ bị phát hiện thôi...

Triệu Minh Thần không chút do dự tán thành:

- Đúng, ngay lập tức thông báo tin tức ra ngoài, chuẩn bị sớm trước một chút, có lẽ có thể khiến mọi người tránh được nguy hại... Đúng rồi, 502, lời khi nãy cậu nói là sao?

Tần Dương không hề giấu diếm, nhanh chóng kể lại một lần chuyện cự thú bọ cạp Vua Châu Phi xuất hiện trong sa mạc Sahara, sắc mặt của Triệu Minh Thần và Ellison càng trở nên nghiêm trọng hơn.

- Xem ra sự kiện này chắc chắn không chỉ là một sự kiện độc lập, mà là một trong hàng loạt các sự kiện, sự việc có thể còn nghiêm trọng hơn so với những gì chúng ta tưởng tượng, phải lập tức thông báo ra ngoài!

- Đi!

Hai người xoay người trong nháy mắt đã rời đi một lần nữa, để lại Tần Dương và Grove cùng nhìn nhau.

- Chúng ta làm sao bây giờ?

Grove trầm mặc mấy giây:

- Tin tức bọn họ sẽ truyền đi, chúng ta cũng không làm được gì trước chuyện này đâu, vậy không bằng chúng ta làm tốt chuyện của chúng ta thôi.

Tần Dương ngẫm nghĩ:

- Tôi có thể gọi điện thoại không?

Grove nhìn sườn mặt của Tần Dương:

- Cậu muốn thông báo tin tức này sao?

- Ừ, mặc dù nơi này cách Trung Quốc rất xa, nhưng nếu chuyện như vậy đã xảy ra, tôi cảm thấy nên thông báo một chút thì tốt hơn, hơn nữa tôi đã vào đây được hơn hai tháng rồi, con cự thú này một lần nữa xuất thế, cũng không biết có còn con cự thú khác xuất hiện nữa hay không...

Grove suy nghĩ một chút rồi nói:

- Có thể cho cậu gọi điện thoại, thật ra cậu cũng không cần lo lắng, chuyện như vậy đã không còn chỉ là vấn đề của một quốc gia, mà là vấn đề mà cả thế giới phải đối mặt. Hai vị ấy nhất định sẽ thông báo cho cả thế giới biết, Trung Quốc đương nhiên cũng nằm trong danh sách này, dù sao ngài Triệu chính là người Hoa, quên ai cũng sẽ không quên Trung Quốc đâu...
Bình Luận (0)
Comment