Chương 1935: Sự việc càng trở nên kỳ lạ hơn
Tần Dương ngồi trên máy bay, sắc mặt nặng nề.
Sau khi hắn rời khỏi trại huấn luyện Chí Tôn, bay thẳng một đường, trên đường liền liếc nhìn tin tức quái thú tấn công các thành phố lớn ở trên mạng.
Video hiện trường vụ tai họa, nhìn thấy thành phố sau khi bị tập kích, đủ loại báo cáo thương vong, thái độ chính phủ các nước...
Lần quái thú tấn công trên thế giới này đã dẫn tới cuộc khủng hoảng khổng lồ, có thể nói là khiến người người đều cảm thấy bất an, ai cũng lo lắng thành phố mình đang sống sẽ trở thành đối tượng bị tấn công tiếp theo.
Trước loạt phản ứng dây chuyền, cả xã hội bắt đầu trở nên lo lắng không yên, rất nhiều người nhân cơ hội tạo nên sóng gió, thậm chí có không ít người một lần nữa rêu rao trên mạng Ngày Tận Thế đã đến, mấy con cự thú thức tỉnh này chẳng qua chỉ là đại quân cự thú tiên phong hủy diệt nhân loại, sau đó sẽ còn có càng nhiều quái thú hơn, cả thế giới đều sẽ bị quái vật làm chủ, nhân loại sẽ trở thành con mồi của quái thú.
Tất cả các quốc gia đương nhiên không nhàn rỗi, đều đang làm ra các kế hoạch ứng phó khẩn cấp, bắt đầu tìm kiếm địa điểm mấy con quái thú xuất hiện. Trước sự nỗ lực trong khoảng thời gian này cũng đã lấy được chút thành quả, trong đó khiến lòng người phấn chấn nhất chính là con voi ma mút trốn trong rừng nguyên sơ México đã bị tìm ra, sau đó triển khai cuộc vây bắt khiến cả thế giới đều chú ý tới.
Dưới uy lực của đội ngũ máy bay ném bom và đạn đạo loại lớn thi nhau oanh kích, con voi ma mút kia rốt cuộc đã gục ngã, trở thành con quái thú bị diệt đầu tiên.
Con voi ma mút chết đi là sự ổn định rất lớn đối với nhân dân toàn thế giới đang hoang mang này, bởi vì sự thật đã bày ra trước mắt, những con quái thú này mặc dù có làn da thô ráp, rất lợi hại, nhưng chúng vẫn không chống đỡ được uy lực từ vũ khí cấp cao do con người chế tạo nên.
Tần Dương nhìn con voi ma mút ngã trên mặt đất giống như một ngọn núi nhỏ kia, trong lòng có chút nghi hoặc. Nếu như nói con bọ cạp Vua khổng lồ kia sống ở sâu bên trong tâm trái đất, con quái thú giống như rồng vẫn luôn bị đóng băng ở Bắc Cực, thì con voi ma mút này vẫn luôn sống ở đâu, trong rừng nguyên sơ sao?
Còn có những con sói lớn, mãng xà, cua khổng lồ, bạch tuộc khổng lồ... Làm thế nào mà chúng nó có thể sống được?
Nếu như nói bọ cạp Vua xác thực là giống loài viễn cổ từ mấy chục ngàn năm trước, trong khoảng thời gian dài gặp phải một số nguyên nhân kỳ lạ mà sinh ra biến dị, cuối cùng trở nên lớn tới như vậy, vậy thì mấy con cự thú còn lại hình thành như thế nào? Mấy con đó dường như cũng không có lịch sử lâu dài được như bọ cạp Vua Châu Phi kia...
Ở trong biển thì cũng thôi đi, dù sao con người thăm dò được biển rộng còn quá ít, hơn nữa sản vật trong biển phong phú, thực vật sống trong nước đều có đủ dùng, nhưng những con sói lớn, mãng xà gì đó kia có hình thể lớn như vậy, không thể nào không bị con người phát hiện ra, dù sao dấu chân con người đã trải rộng khắp thế giới rồi.
Tần Dương lập tức trở nên trầm tư, hắn cảm thấy có lẽ sự việc còn đáng sợ hơn so với những gì hắn tưởng tượng.
Niết Bàn?
Chẳng lẽ toàn bộ đều là việc do Niết Bàn làm ra?
Niết Bàn có được năng lực to lớn như vậy?
Mặc dù Tần Dương không dám xác định mấy con cự thú này xuất hiện nguyên nhân là do Niết Bàn, nhưng chắc chắn trong chuyện này Niết Bàn sắm một vai trò vô cùng quan trọng.
Tần Dương đặt di động xuống, vuốt vuốt hai bên sống mũi, khẽ thở dài.
Giống như những gì mà sư phụ Mạc Vũ đã dặn dò Tần Dương trước đó, chuyện như vậy đã không phải việc mà người nào đó có thể xoay chuyển hoặc thay đổi, cho dù là cường giả Chí Tôn cũng không được, phải dựa vào sức mạnh của các quốc gia, chứ chỉ dựa vào chút thực lực đó của bản thân chỉ e cũng không làm được chút gì.
Tai họa có lẽ sẽ còn xảy ra, nhưng thời gian vẫn sẽ trôi đi.
Đi một bước tính một bước đi, trong tình cảnh tai họa như vậy, bản thân gắng hết sức bảo vệ thật tốt người bên cạnh mình cũng đã đủ rồi.
Khi Tần Dương xách theo vali hành lý bước ra khỏi sân bay quốc tế Trung Hải, ba người Hàn Thanh Thanh, T2 và Andy đều đã chờ ở bên ngoài.
Tần Dương và Hàn Thanh Thanh cùng nhìn nhau, Hàn Thanh Thanh vẫn luôn bình tĩnh mà giờ đây trong mắt đều không che dấu được sự vui sướng. Tần Dương vươn tay ra nắm lấy tay của Hàn Thanh Thanh:
- Đợi đã lâu rồi?
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
- Cũng may, bay xa như vậy, có mệt không?
Tần Dương cười ha ha:
- Vẫn tốt, ngủ mấy giấc là đến rồi, ở trong trại huấn luyện anh đến cả ngủ gật cũng ngủ không đủ, vừa vặn ngủ bù lấy sức... Hương Hương, Andy, đã lâu không gặp.
T2 bật cười:
- Trong khoảng thời gian anh không ở đây đã xảy ra không ít chuyện lớn đâu...
Tần Dương nhún vai:
- Tôi biết rồi, khi tôi ở trại huấn luyện quả thực đã từng tiếp xúc gần với một con quái thú rồi đấy.
Ba người Hàn Thanh Thanh đều là vẻ kinh hãi, cũng may Tần Dương còn sống hoàn hảo không bị tổn thương gì đứng trước mặt mọi người, mọi người ngược lại cũng không lo lắng nữa.
- Doanh trại huấn luyện của anh cũng bị tập kích sao?
Tần Dương gật đầu:
- Ừ, chính vào ngày trại huấn luyện kết thúc đó, con quái thú giống rồng đã tấn công thành phố Tous kia đã tấn công doanh trại huấn luyện, nhưng may mắn trại huấn luyện bất cứ lúc nào cũng đều có hai vị cường giả Chí Tôn tọa trấn, cả hai vị ấy cũng đánh với quái thú một trận, con quái thú bị thương bay đi mất, sau đó còn quay lại mấy lần, có lẽ là muốn báo thù, nhưng trong doanh trại đã không còn ai, thì không có chuyện gì xảy ra được nữa...
T2 kinh ngạc hỏi:
- Tại sao trại huấn luyện không có người được, bây giờ không phải hẳn mới bắt đầu khóa mới rồi sao?
Tần Dương lắc đầu:
- Trận đại chiến kia đã khiến phòng ốc dụng cụ ở trại huấn luyện bị tổn hại toàn bộ rồi, cộng thêm con quái thú kia có lòng trả thù rất mạnh, vẫn luôn tìm cơ hội báo thù, bởi vì nó có thể bay, hai vị tiền bối ở trại huấn luyện không có cách nào với nó, cho nên chỉ có thể tạm ngừng trại huấn luyện, có lẽ chờ tất cả kết thúc khôi phục lại bình thường rồi mới mở lại một lần nữa đi.
Hàn Thanh Thanh khẽ cười nói:
- Bất kể như thế nào, anh thuận lợi trở về được là tốt rồi, đi thôi, về nhà rồi từ từ nói chuyện.
Một đường rời khỏi sân bay về đến nhà, Tần Dương tắm rửa thoải mái trước một phen, thay quần áo, cảm giác cũng lập tức khoan khoái hơn nhiều.
- Haiz, ở dưới bầu trời đầy băng tuyết nửa năm, ngủ một giấc cũng chưa từng thấy ấm áp, bỗng nhiên trở về có chút không thích ứng được...
Tần Dương vươn tay sờ cái đầu cua của mình, nhìn Hàn Thanh Thanh ngồi yên tĩnh trên ghế đọc sách, thuận miệng cảm thán một câu.
Hàn Thanh Thanh buông cuốn sách trong tay xuống, trên gương mặt lộ ra nét ân cần:
- Điều kiện trong trại huấn luyện gian khổ như vậy sao?
Tần Dương cười khổ nói:
- Đúng vậy, trước kia khi sư phụ huấn luyện anh, anh đã cảm thấy sư phụ huấn luyện đã đủ gian khổ rồi, nhưng mà so với trại huấn luyện thì quả thật cái gì cũng không so được mà. Loại thủ đoạn để cho bọn anh cảm thụ cái rét lạnh vẫn bắt bọn anh phải tu hành không ngừng, dù là ở trong giấc ngủ. Vì để chống lại cái lạnh cũng phải không ngừng tu hành vận chuyển nội khí...
Hàn Thanh Thanh cười đồng tình nói:
- Vậy cũng thật đáng thương, nhưng nghĩ lại hiệu quả nhất định rất tốt.
Tần Dương cười khà khà, vẻ mặt hơi có chút đắc ý nói:
- Anh hiện tại đã có thực lực Siêu Phàm, không đơn thuần chỉ là người luyện khí Siêu Phàm, mà hơn nữa còn là luyện thể Siêu Phàm...
Hàn Thanh Thanh kinh ngạc mở to hai mắt:
- Luyện thể?
Trước kia Tần Dương tu hành luyện khí đã là Thiên Nhân hai mươi sáu, như lần này khổ tu tấn cấp lên Siêu Phàm thì Hàn Thanh Thanh hoàn toàn có thể tin tưởng và hiểu được, nhưng luyện thể cũng đạt tới Siêu Phàm rồi?
Từ trước đó Tần Dương chưa từng luyện thể, lần này hắn đi tổng cộng mới được bao nhiêu thời gian mà luyện thể đã đạt tới Siêu Phàm rồi?