Chương 1943: Tìm hiểu nguồn gốc
- Thả Milie, trở về đi!
Nhận được cuộc gọi của Tần Dương, giọng nói của Andy ngập tràn sự thấp thỏm chờ mong:
- Thành công rồi sao?
- Không, chúng ta rút lui, lão ta đã đoán được Milie bị bắt cóc chỉ là kế điệu hổ ly sơn, thế là nửa đường quay lại, sau đó đợi chúng tôi đến thăm. Lucian bị thương rồi, chúng tôi miễn cưỡng mới trốn thoát...
Andy chấn động:
- Cậu chủ, cậu không sao chứ?
- Tôi không sao, lão ta sẽ không chịu bị uy hiếp, hơn nữa Milie vô tội, cho nên trở về đi, chúng ta còn phải nghĩ biện pháp khác.
Andy thở phào một hơi, không hỏi nhiều thêm nữa, dứt khoát đáp:
- Được, chúng tôi lập tức trở về!
- Không cần phải gấp, nghỉ ngơi một ngày, ngày mai trở về cũng được!
- Rõ!
Tần Dương và Lucian quanh quẩn một vòng, xác nhận không có ai theo dõi mới quay về khách sạn.
- Lucian, thương thế của ông thế nào rồi?
Lucian nhếch môi cười, khóe môi cũng mơ hồ có vết máu còn chưa được lau sạch:
- Không sao!
Tần Dương nhíu mày nói:
- Thật sự không có chuyện gì sao, ông đã hộc ra máu rồi?
Vừa dứt lời, Tần Dương kéo tay Lucian qua, một dòng nội khĩ thăm dò vào trong cơ thể của hắn ta, chạy quanh một vòng, phát hiện Lucian quả thật không bị thương nặng, hộc máu hẳn là khi ấy đã bị chấn động quá mãnh liệt tạo thành, ngụm máu kia nhổ ra ngược lại sẽ không có việc gì nữa.
Tần Dương lại kiểm tra nắm tay của Lucian một chút, trên nắm tay có một mảng máu tụ, hẳn là khi nắm đấm của hai bên đánh nhau tạo thành, không thương tổn đến xương cốt, vấn đề không lớn.
Lucian ôm di động tiếp tục chơi game của hắn. Tần Dương nhìn dáng vẻ chuyên chú của hắn, biểu lộ có chút bất lực. Tên này quả thật không hề lo lắng cho cơ thể của mình mà, thật sự giống như một đứa trẻ vậy, chỉ cần có trò để chơi thì những thứ khác đều không quan trọng.
Tần Dương tắm rửa một cái, nằm lên giường, nghĩ tới chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, tâm trạng lập tức có sự phiền muộn.
Kế sách của bọn họ không có vấn đề, chỉ là Tần Dương không liệu được đối phương lại tuyệt tình như vậy.
Tần Dương cũng không dự định thực sự làm gì Milie, cho nên khi Marcus nói ra những lời cho thấy bản thân không uy hiếp được gì lão kia, Milie cũng đã mất đi tác dụng.
Marcus kia quả thật lợi hại, vậy mà lại có thể dùng một quyền đánh bị thương được Lucian, thực lực sợ rằng hẳn đã coi như lợi hại nhất trong số các cường giả Chí Tôn rồi.
Hành động lần này bị lộ, Marcus tất có chuẩn bị, còn muốn ra tay nữa cũng sẽ có chút khó khăn, dù sao lão ta sẽ càng cẩn thận đề phòng hơn, điệu hổ ly sơn có vẻ sẽ không còn tác dụng nữa, cứng rắn cướp đồ lại đánh không lại...
Nếu như Marcus là người có chức vụ trong xã hội, như vậy lão ta có lẽ sẽ có lúc rời khỏi, sẽ bận đi làm chuyện của mình, sẽ xuất hiện khe hở, nhưng một lão già một trăm ba mươi tuổi say mê tu hành thì còn hoạt động xã giao xã hội gì, nhất là trong tình huống như vậy, lão ta sao có thể tùy tiện rời khỏi phòng bảo vật nữa?
Cho dù phải đi thật, chỉ sợ lão ta cũng sẽ nghĩ mọi cách sắp xếp cho những thứ kia của lão thật tốt đi.
Biết rõ có một cường giả Chí Tôn thèm thuồng phòng bảo vật của chính mình, vậy mà vẫn không đề phòng như cũ, mặc kệ nó, như vậy chỉ có thể nói đầu óc của não bị úng nước. Nhưng Marcus là người tàn nhẫn như vậy, hiển nhiên không phải người như thế.
Tiếp theo đây hắn phải làm như thế nào mới có thể lấy được thanh kiếm kia đây?
Còn có một tai họa ngầm. Hắn đã giết Jules, có lẽ bọn họ hiện tại hoàn toàn không biết, thế nhưng sau khi bọn họ phát hiện Jules đã mất tích thì nhất định sẽ đoán được Jules chết trong tay mấy người Tần Dương, dù sao thực lực của Jules đã tới Thông Thần, có thể dứt khoát giết chết cường giả Thông Thần, suy đoán lớn nhất đương nhiên chính là cường giả Chí Tôn.
Trong lúc nhất thời Tần Dương cũng có chút đau đầu.
Nếu như thật sự không được thì tạm thời bỏ qua đi, dù sao kiếm ở trong tay Marcus cũng sẽ không bay đi mất, sau này có cơ hội thì lại đích thân đi một chuyến, một cường giả Chí Tôn không được thì hắn dẫn theo hai người, thậm chí là ba người, không tin không giành được về tay.
...
Marcus ngồi trong phòng khách, sắc mặt có chút lãnh đạm, ở trước mặt lão có một đám người đang đứng, những người này đều là hậu bối của lão, cũng là những nhân vật cầm quyền của gia tộc Dulles hiện nay.
Những người này ở bên ngoài đều là một đám người uy phong, nhưng cả đám ở trước mặt Marcus đều rất biết vâng lời, thái độ cung kính.
- Lão tổ tông, chúng con vừa xác nhận, Milie đã được đối phương thả ra, hiện giờ đã quay trở lại trường học, không có nguy hiểm gì nữa, xem ra đối phương cũng không nói dối...
Marcus hừ lạnh một tiếng:
- Milie căn bản cũng không phải mục tiêu của bọn chúng, bọn chúng chỉ muốn điệu hổ ly sơn, ngẫm lại chỉ vì muốn tìm được thứ gì đó ở chỗ ta, chỉ có điều không ngờ ta ở lại, nếu sự việc đã thất bại rồi thì cho dù bọn chúng giết Milie thì cũng không làm được chuyện gì, đương nhiên cũng không cần gia tăng thêm mâu thuẫn nữa.
- Lão tổ tông, bây giờ chúng ta phải làm gì?
Hai mắt Marcus đảo qua đám người, hơi nhíu mày, giọng điệu có chút bất mãn:
- Jules đâu?
Đám người quay sang nhìn nhau, một lão già đứng đầu tiến lên một bước, nhỏ giọng đáp:
- Chúng con không liên lạc được với Jules, điện thoại của nó tắt máy rồi.
- Tắt máy?
Marus càng nhíu mày chặt hơn, giọng nói cũng lạnh đi hơn:
- Đã mất liên lạc bao lâu rồi?
- Đêm qua tài xế của Jules đưa nó về nhà, trưa ngày hôm sau cậu ta dựa theo lời phân phó ngày hôm trước của Jules tới nhà nó, phát hiện Jules không có ở trong nhà, điện thoại không liên lạc được...
Cơ thể Marcus hơi khẽ di chuyển dịch về phía sau một chút, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị:
- Sợ rằng Jules đã xảy ra chuyện rồi.
Lão già trước mặt Marcus giật mình nói:
- Lão tổ tông, ý của người là Jules đã... Thực lực của nó rất mạnh mà...
- Rất mạnh!
Marcus hừ lạnh nói:
- Có mạnh hay không phải xem là đối với ai, lần này là một cường giả Chí Tôn tới đấy, xử lý một Jules còn không phải rất dễ dàng sao?
Lão già ngạc nhiên nghi ngờ hỏi:
- Lão tổ tông, nếu như cường giả Chí Tôn này là nhắm tới mấy thứ tốt kia của lão tổ tông, vậy thì vì sao người đó phải giết chết Jules, chẳng lẽ chỉ vì để ép hỏi chuyện của lão tổ tông từ trong miệng nó?
Hai mắt Marcus hơi nhíu lại:
- Bọn chúng giết Jules, nhưng không giết Milie, điều này nói rõ hành động của bọn chúng rất có mục đích chuẩn xác. Jules giúp gia tộc làm không ít chuyện bẩn thỉu, đắc tội không ít người, có lẽ kẻ báo thù kia là một trong số người mà Jules đã đắc tội, giết chết Jules, hơn nữa từ trong miệng Jules tìm được mấy thứ mà ta có được, kiêng kị thực lực của ta, cho nên điệu hổ ly sơn...
Giọng nói của Marcus dừng lại một chút, ánh mắt bỗng chốc trở nên đăm chiêu:
- Nếu như bọn chúng giết Jules là vì báo thù, đánh lén phòng bảo vật của ta là vì đoạt lại thứ vốn thuộc về người báo thù, vì Jules đã dâng tặng cho ta mấy thứ đồ không tồi đâu.
Trong đầu Marcus nhanh chóng xuất hiện hai món đồ trân bảo mà Jules đã tặng cho mình, một kiện mà cả nhà chủ sở hữu đều đã chết, hơn nữa Jules làm việc bí mật, hẳn sẽ không có người báo thù, còn một kiện khác nghe nói khi đó có hai kẻ chạy thoát, kể từ đó biến mất không thấy dấu...
Chẳng lẽ là bọn chúng?
Marcus trầm giọng nói:
- Ngay lập tức đi tìm hai người, Andy Krutch và cháu gái của tên đó...