Chương 1942: Món đồ thần bí
Tần Dương kinh hoàng trước lời nói của Marcus.
Milie chính là một đối tượng yêu thích mà lão ta cố ý xây dựng nên?
Đầu tiên Tần Dương theo bản năng cảm nhận được Marcus đang nói dối, nhưng mấy giây sau hắn lại lựa chọn tin tưởng.
Đây là một loại trực giác.
Marcus giảo hoạt, lãnh khốc như vậy!
Cố ý lộ ra khuyết điểm, đào một cái hố đủ để người khác nhảy vào, cũng may bên cạnh hắn còn có cường giả Chí Tôn Lucian này, nếu không kết cục của ngày hôm nay hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Chúng ta đi!
Marcus biến sắc, cười lạnh nói:
- Nếu đã đến đây rồi, vậy thì ở lại đi, để ta xem gương mặt đằng sau lớp mặt nạ kia của chúng mày, xem xem rốt cuộc là loài bò sát nào tới!
Thân người Marcus di chuyển trực tiếp xuất hiện trước mặt Tần Dương, ra tay bắt lấy Tần Dương, tốc độ nhanh đến kinh người, nhưng động tác của Lucian cũng không chậm, chặn ngang qua chắn trước mặt Tần Dương, không nói hai lời đánh ra một quyền.
Marcus biến sắc, Lucian đi theo Tần Dương vào cửa, trên người cũng không có khí thế cường đại gì, tuy rằng Marcus phán đoán thực lực của Lucian không yếu, nhưng cho tới bây giờ lão ta cũng không nghĩ tới Lucian vậy mà lại là một cường giả Chí Tôn.
Cường giả Chí Tôn đeo mặt nạ tới làm trộm, làm cướp?
Ầm!
Hai người giao đấu một quyền, Lucian bay ngược ra, còn Marcus lão đảo lùi lại.
Tần Dương biến sắc, bóng dáng di chuyển, chớp mắt đã rời khỏi phòng, thấp giọng quát:
- Xông ra ngoài!
Ánh mắt Marcus lạnh lùng:
- Thực lực Chí Tôn! Đáng tiếc vẫn yếu hơn chút!
Bóng dáng của Marcus như mị ảnh, lại nhắm hướng Lucian, Lucian im lặng ra quyền, một quyền như sấm sấm chớp.
Nắm đấm của hai bên va chạm trên không trung, cả pháo đài cổ run lên có phần mãnh liệt.
Cơ thể của Lucian giống như đạn pháo bay ra ngoài, người còn ở trong không trung liền hộc ra một búng máu, sau đó trực tiếp va chạm làm sụp đổ một mặt tường, mà mặt đất dưới chân Marcus cũng đột ngột vỡ nứt, thân mình của lão ầm một cái rơi xuống tầng dưới.
Tần Dương nhìn thấy được một màn như vậy liền chấn động. Lucian đã giao đấu với khá nhiều cường giả Chí Tôn, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn ta phải chịu thiệt như vậy, vậy mà mới chính diện giao phong một lần đã bị người ta đánh tới hộc máu.
Tần Dương đuổi theo Lucian, ngay khi Lucian vừa bò từ trên mặt đất dậy, Tần Dương đã trực tiếp dứt khoát nhảy trên lưng của Lucian, lớn tiếng kêu lên:
- Chạy!
Tuy rằng Tần Dương đã bước tới thực lực Siêu Phàm, nhưng lại không có tác dụng gì trong cuộc giao phong giữa hai cường giả Chí Tôn. Tốc độ của hắn so ra kém hơn tốc độ chạy trốn của Lucian, như vậy muốn chạy trốn thì đương nhiên nhanh nhất vẫn là bám lên người Lucian, cân nặng hơn năm mươi kilogram của bản thân đối với Lucian mà nói căn bản không có chút ảnh hưởng nào.
Lucian rất nghe lời xoay người bỏ chạy, phía sau thân người của Marcus cũng đã chạy ra ngoài theo lỗ thủng kia, nhanh như bay đuổi theo tới. Tần Dương quay đầu quát to:
- Marcus, nếu lão còn tiếp tục truy đuổi, tôi sẽ để cho ông ấy hủy pháo đài này, khiến toàn bộ người trong đây đều chết hết. Để chúng tôi đi, tôi sẽ thả Milie!
Biểu tình của Marcus hơi có chút do dự, mà Lucian nhân khoảnh khắc lão ta do dự này giống như đạn pháo phá xông ra ngoài, chớp mắt đã kéo khoảng cách vài trăm mét, rơi vào giữa khu rừng rậm phía sau.
Marcus đi đến chỗ lỗ thủng thật lớn nơi Lucian đấm vỡ, nhìn thấy hai người Lucian đã biến mất, vẻ mặt lãnh khốc, nhưng không tiếp tục truy kích nữa.
Xét từ tốc độ chạy trốn của Lucian mà nói, lão ta cũng rất khó đuổi theo, hơn nữa một cường giả Chí Tôn bị ép đến điên lên sẽ có hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Hủy đi tòa thành này là chuyện vô cùng dễ dàng, giết chết người nơi đây cũng rất dễ dàng, có lẽ lão đến cuối có thể giết được hắn, nhưng tất cả nơi đây cũng đều sẽ bị phá hủy hết.
Tuy rằng Marcus là người lãnh khốc vô tình, nhưng lão chung quy cũng là lão tổ tông của gia tộc Dulles, pháo đài này là nhà chính của gia tộc Dulles, rất có ý nghĩa đại diện, nếu trong một trận loạn chiến bị đánh thành phố tích, tộc nhân chết khắp nơi trên mặt đất, tuy không ai dám chỉ trích lão, nhưng lão vẫn sẽ rất không thoải mái.
Bản thân lão vốn muốn dùng một quyền trực tiếp phế đi tên kia, chỉ là đối phương va chạm một cái lại chỉ hộc ra một ngụm máu, mạnh hơn một chút so với lão tưởng tượng, muốn thuận lợi xử lý sẽ không quá dễ dàng. Mặt khác, kẻ có thể chỉ huy cường giả Chí Tôn ra tay kia là ai?
Hai tên bắt cóc Milie, điệu hổ ly sơn, nhân lúc lão rời đi mò tới pháo đài, trực tiếp đi tới phòng của lão ta, như vậy hẳn là tới vì phòng bảo vật ẩn của lão?
Trong phòng bảo vật lão cất giấu không ít thứ tốt, đám người này là vì một món mà tới, hay là muốn đánh cắp toàn bộ?
Cường giả Chí Tôn đích thân ra tay đánh cướp chẳng lẽ là vì biết được lão đã chiếm được thứ đồ kia?
Sắc mặt của Marcus trở nên nghiêm túc hẳn. Lão ta trở về phòng, đuổi đi những tộc nhân đã chú ý tới tiếng động, một mình mở phòng bảo vật được tạo thành từ sắt thép tinh luyện kia, cất bước đi vào bên trong.
Đây là một căn phòng hoàn toàn chế tạo từ thép tinh luyện rất rộng rãi, cả căn phòng chỉ có một cửa ra vào, tất cả hợp nhất thành một thể, nói cách khác, cả căn phòng này chính là một hộp thép tinh luyện cỡ lớn, cửa vào cũng thiết kế theo phương thức đặc biệt, không có mật mã căn bản không mở ra được, trừ phi có thể phá vỡ được bức tường thép này.
Trong phòng trưng bày một vòng các kệ hàng, trên những chiếc kệ này bày đủ các loại đồ vật, những món đồ này không phải những món đồ cổ gì đó, cũng không phải vàng bạc châu báu đáng giá, mà là một số thứ đồ kỳ quái.
Ở trong một dãy giá hàng có một cái giá bằng gỗ, bên trên đặt một chuôi đại kiếm Thập Tự không có vỏ kiếm, cán kim loại, kiếm thể kim loại, nhưng kiếm phong lại là màu xanh đen kỳ lạ, một loại kim loại sáng bóng lóng lánh kỳ lạ.
Đây cũng là mục tiêu mà đám người Tần Dương muốn tìm ra.
Marcus cũng khcậu chủ ý tới trên thanh đại kiếm Thập Tự kia, mà là đi thẳng đến chiếc kệ bên trong, trên kệ đặt một khối kim loại kỳ lạ, bên trên khối kim loại này còn được khảm một thứ gì đó màu đỏ giống như hồng bảo thạch, nhưng tuyệt đối không phải hồng bảo thạch, lóng lánh màu đỏ yêu dị.
Marcus dùng hai tay nâng khối kim loại kia lên, mặt trên khối kim loại có một vết cắt vô cùng chỉnh tề, giống như đã bị một lưỡi dao sắc bén chém gọn.
Marcus nhẹ nhàng đặt tay lên quả cầu tròn đỏ yêu dị kia, màu đỏ của quả cầu giống như có sinh mạng, có thể cảm ứng được Marcus đang sờ lên nó vậy, nên màu đỏ càng trở nên xinh đẹp hơn, càng đỏ hơn, màu đỏ giống như sắp tan chảy vậy...
Marcus ngắm nhìn rất lâu, sau đó mới chậm rãi lấy tay ra, rồi đặt lại khối kim loại này một lần nữa lên kệ, động tác rất cẩn thận, giống như đang nâng lên một món đồ sứ. Mà trên thực tế đây là một khối kim loại vô cùng cứng rắn, độ cứng rất cao, Marcus đã từng thử độ cứng rắn của nó, rất lớn, cũng không biết là loại vũ khí gì có thể chém mở khối kim loại này...