Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1930 - Chương 1941: Rơi Vào Bẫy

Chương 1941: Rơi vào bẫy
 

Bắt cóc đương nhiên không phải chuyện gì tốt, nhưng gia tộc Dulles này cũng không phải người gì tốt, Tần Dương đương nhiên không có gánh nặng tâm lý, huống chi điều Tần Dương làm chính là điệu hổ ly sơn, không phải giết người.

Vậy thì ai là người mà Marcus coi trọng đây?

Tuy rằng lão ta là lão tổ tông của gia tộc Dulles, nhưng cũng không phải cứ tùy tiện bắt một người tới là có thể uy hiếp được tới lão.

Muốn tìm ra đáp án của vấn đề này cũng không tính là khó, đám người Tần Dương nhân lúc có người hầu trong pháo đài cổ ra ngoài đi chợ âm thầm đánh ngất đối phương, sau đó dùng đồng thuật thôi miên, tra hỏi tình huống bên trong pháo đài.

Tình huống biết được khiến đám người Tần Dương kinh ngạc vui vẻ, bởi vì Marcus quả thật có người vô cùng thích và để ý tới, người kia tên là Milie, năm nay mười chín tuổi, là một sinh viên, vì thông minh lanh lợi hiểu lòng người, hơn nữa rất có thiên phú tu hành, nên rất được lão tổ tông Marcus coi trọng.

Milie hiện giờ không sống trong pháo đài cổ, mà đang ở trong một thành phố khác cách Philadelphia mấy trăm kilomet.

- Bây giờ chúng ta chia người làm hai đường, hai người một đường tới trường học của Milie, bắt cóc Milie một chút, sau đó gọi điện thoại cho bọn họ, bảo Marcus tới cứu Milie, chỉ cần bọn họ rời khỏi thì bên phía chúng tôi bên này sẽ ra tay.

Andy dứt khoáy đáp lời:

- Rõ!

Tần Dương dặn dò:

- Không cần tổn thương tới Milie, cô ấy không có thù oán gì với chúng ta cả.

Lois đáp ứng:

- Yên tâm đi, chúng tôi hận là Jules, cũng sẽ không hại tới người vô tội.

- Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hai người lái xe qua đó, không được để người khác phát hiện, bao gồm cả Milie, không được bị phát hiện thân phận.

- Rõ!

Ngày hôm sau, hai người Andy và Lois lái xe đi tới thành phố nơi Milie ở, Tần Dương và Lucian ẩn núp ở trong khu rừng cây gần pháo đài cổ, dùng ống nhòm quan sát hướng pháo đài.

Sắc trời vừa tối, hai người Andy và Lois liền ra tay, âm thầm bắt cóc Milie không tiếng động, sau đó dùng di động của cô ta gọi một cuộc điện thoại tới chỗ pháo đài.

Tần Dương ẩn thân bên trong khu rừng cây cẩn thận quan sát pháo đài cổ, phát hiện đèn phía pháo đài đều sáng lên, một vị lão già tóc bạc trắng mang vẻ mặt âm trầm ra khỏi tòa thành, chiếu theo miêu tả thì đó chính là lão tổ tông Marcus của gia tộc Dulles.

Marcus leo lên một chiếc xe, sau đó một đoàn xe lập tức lái đi rời khỏi pháo đài.

Mấy người Tần Dương cũng không sốt ruột, vẫn lẳng lặng chờ đợi như trước, đợi mãi đến hai tiếng sau, Tần Dương mới đứng dậy nói:

- Đi!

Hai người đeo mặt nạ, giống như hai đạo mị ảnh lướt qua nhắm tới hướng pháo đài.

Thông qua lời khẩu cung của mấy người Jules và người hầu đi chợ kia, Tần Dương đã biết được rõ ràng chỗ ở của Marcus và vị trí căn phòng lão ta cất giấu bảo vật, hiện giờ tất cả những gì cần làm chính là trực tiếp vọt vào bên trong đi cướp rồi tẩu thoát.

Hai người giống như hai con hắc ưng nhảy vào trong pháo đài cổ, Lucian xách theo Tần Dương bắn lên một cái, thân người đã trực tiếp bật lên cao hơn lên một cái sân thượng hơn chục thước, từ sân thượng này tiến vào không xa là có thể tới được chỗ ở của Marcus.

Hai người nhanh chóng lao vào, Tần Dương cũng không để ý sẽ bị người khác phát hiện, dù sao cướp xong rồi đi, còn có ai có thể ngăn cản được một vị cường giả Chí Tôn chứ? Dù gì cũng đều đã đeo mặt nạ, cũng không sợ bị người khác phát hiện, không bị biết thân phận của bản thân là được, nếu không thì quả thật là hậu hoạn vô cùng.

Hai người rất nhanh đã đến gần tới chỗ ở của Marcus, Tần Dương đánh một chưởng trên cánh cửa đang đóng, cánh cửa gỗ thật bị khóa chớp mắt đã vang lên một tiếng biến thành bột phấn.

Cửa mở rồi.

Hai người Tần Dương đi vào bên trong, nhưng vừa bước được hai bước, Lucian liền dừng bước chân, thấp giọng nói:

- Bên trong có người!

Có người?

Tháo mặt nạ xuống, Tần Dương nhíu mày, không phải Marcus sống một mình sao. Lão ta đã rời đi rồi, còn có ai ở trong này nữa?

- Đánh ngất!

Tần Dương quả thật không nghĩ nhiều, dứt khoát hạ mệnh lệnh, nhưng khi hai người còn chưa kịp hành động, đèn trong phòng lập tức sáng lên lần nữa, chiếu sáng chói lọi Tần Dương đeo mặt nạ và Lucian, cùng lúc đó, cửa trong phòng được mở ra, lộ ra một bóng dáng ngồi ngay ngắn bên trong.

Một người với mái tóc bạc trắng xõa tung ngang vai, ánh mắt thâm thúy tràn ngập dáng vẻ đùa cợt, đây không phải Marcus thì có thể là ai?

Tần Dương chấn động:

- Marcus!

Marcus cười lạnh lùng:

- Nhìn thấy ta có phải rất hoảng hốt không? Khi nãy không phải ta đã rời đi rồi mà, làm thế nào sẽ lại xuất hiện ở trong nhà được?

Tần Dương đã rất nhanh bình tĩnh lại, Marcus này chắc là đã nhận ra được gì đó, sau đó có lẽ gióng trống khua chiêng rời khỏi pháo đài, nhưng lại âm thầm lợi dụng đêm tối ở lại một mình. Bên cạnh nơi này chính là một dãy rừng rậm, lão ta muốn mượn rừng rậm quay trở lại pháo đài tránh sự quan sát của hắn cũng không khó, hơn nữa sau khi Marcus rời đi, Tần Dương quả thật cũng hơi buông lỏng, cơ bản sẽ không tiếp tục quan sát phía pháo đài nữa, chỉ lặng lẽ chờ đợi thời gian tới mà thôi.

Nếu Marcus ở đây, vậy thì kế hoạch ngày hôm nay có thể không thể thực hiện được rồi, hơn nữa đã có lần này, Marcus đã có phòng bị, muốn cướp lại đại kiếm Thập Tự sẽ càng khó hơn.

- Chẳng lẽ lão không để ý tới sự sống chế của Milie sao?

Chuyện đã tới nước này, Tần Dương không thể tránh khỏi dùng sự an nguy của Milie uy hiếp lão một chút, tuy rằng bất kể Marcus có đáp ứng hay không, thì hắn cũng sẽ không tổn thương tới Milie.

Marcus lạnh lùng cười:

- Bắt cọc một Milie mà đã muốn khiến một cường giả Chí Tôn ta đây phải cúi đầu nghe lệnh, nhóc cảm thấy có thể sao?

Tần Dương lạnh lùng nói:

- Nói như vậy, lão không dự định cứu cô ta?

Marcus cười ha hả nói:

- Bắt các người rồi, có mạng của các người trong tay ta, còn sợ không cứu được Milie sao, chẳng lẽ các người cảm thấy Milie rất quan trọng với ta sao, ha ha...

Marcus kiêu ngạo nở nụ cười, không hề cố kỵ, trong lòng Tần Dương cũng bất giác trở nên âm trầm.

Marcus dường như rất vừa lòng với cục diện hiện tại, lạnh lùng nói:

- Làm lão tổ tông của gia tộc Dulles, con cháu của ta đâu chỉ là con số trăm người, nếu tùy tiện bắt một đứa con cháu nào đó tới đã muốn áp chế ta, bảo ta nghe lệnh làm việc, vậy những việc khác trong đời này của ta cũng không cần làm nữa, ai giết tộc nhân của ta, vậy giết đi thôi, chỉ cần ta tra ra được đối phương là ai, thì đương nhiên ta sẽ diệt cả nhà kẻ đó, con cháu chết mấy người thì chết bấy nhiêu người. Thân là người của gia tộc Dulles hẳn đã sớm có giác ngộ này rồi.

Tần Dương nhìn thấy vẻ mặt lãnh khốc của Marcus, không tiếp tục lấy Milie ra uy hiếp Marcus nữa, bởi vì lão ta nói không sai, cường giả giống như lão không thể nào vì chuyện này mà khom lưng được.

Mày giết người của tao, được, có bản lĩnh mày đừng để bị lộ, chỉ cần tao biết mày là ai, tao giết cả nhà mày.

Đủ độc!

Marcus nhìn thấy được ánh mắt do dự của Tần Dương, cười lạnh nói:

- Lúc này không phải mày nên tiếp tục lấy Milie ra uy hiếp ta sao, ha ha, nói cho mày một bí mật, gia tộc Dulles ta có không ít kẻ thù, nhưng những kẻ đó đều phải chết. Có lẽ bọn chúng sẽ báo thù, nhưng cũng không dám trực tiếp đối đầu với ta, khẳng định sẽ ra tay với người của ta, dùng điều đó uy hiếp ta, cho nên ta cố ý nặn ra một người như vậy, để cho tất cả mọi người đều biết đây là người ta thích, kẻ địch trong tối đương nhiên sẽ nghĩ cách đối phó với cô ta. Khi bọn chúng cho rằng như vậy đã có thể áp chế được ta rồi, ha ha...
Bình Luận (0)
Comment