Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1929 - Chương 1940: Điệu Hổ Ly Sơn

Chương 1940: Điệu hổ ly sơn
 

- Không cần phiền đến ông, ông trực tiếp nói cho tôi biết thanh kiếm kia đặt ở đâu, tôi sẽ tự mình đi lấy!

Jules cắn môi nói:

- Tần tiên sinh, cậu ra cái giá đi, chỉ cần cậu chịu buông tha cho tôi, tôi nguyện ý trả một cái giá lớn.

Tần Dương bật cười:

- Tôi không có hứng thú với ông, nếu tôi đã ra mặt giúp Lois rồi thì đương nhiên chính là phải giúp đến cùng rồi, chi bằng ông sảng khoái một chút, tôi cũng sảng khoái một chút, như vậy là tốt nhất đối với tất cả mọi người.

Trong mắt Jules để lộ ra thần sắc tuyệt vọng, ánh mắt trở nên oán độc điên cuồng. Gã quay đầu nhìn thoáng qua Lois đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt hung ác, bỗng nhiên bật cười to:

- Lois, vì mời bọn họ giúp mày ra tay báo thù, mày khẳng định đã ngủ với cậu ta nhỉ, ha ha, mày khẳng định đã hầu hạ cậu ta rất thoải mái, cho nên mới ra tay giúp mày tới như vậy đi.

Gương mặt Lois đỏ lên, cô đương nhiên không có ngủ với Tần Dương, chỉ là cô đặt cả cuộc đời mình mà thôi.

Lois cũng không biên luận gì với Jules, vì cô bỗng nhiên phát hiện sâu trong tận đáy lòng Jules chẳng qua chỉ là một loại phản ứng do quá sợ hãi cái chết mà thôi.

Jules đang sợ hãi, đang khủng hoảng!

Lois bỗng nhiên không tức giận nữa, nhìn thấy ánh mắt như vặn vẹo kia của Jules, tâm tình của cô bỗng nhiên trở nên vô cùng thoáng khoái.

Jules đối với Lois và Andy mà nói là kẻ địch rất mạnh, là kẻ địch không thể chiến thắng, chẳng qua ở trước mặt Lucian, gã căn bản không có lấy một cơ hội đánh trả...

- Mày muốn chết! Trước kia mày có từng nghĩ đến sẽ có ngày này?

Jules vô lực nằm trên mặt đất, cười lạnh nói:

- Muốn ra tay thì tới đi, không cần nói mấy lời vô nghĩa, cũng đừng hòng hỏi được gì từ miệng của tao, tao sẽ không nói bất cứ điều gì.

Tần Dương ngồi xổm xuống, trên gương mặt lộ ra nụ cười lạnh nhạt:

- Không, ông sẽ nói.

Jules cười lạnh quay đầu, đang muốn trào phúng Tần Dương hai câu, lại bỗng nhiên phát hiện ánh mắt của Tần Dương thế nhưng trở nên tối đen như mực, vô cùng quỷ dị, ngay giây tiếp theo, ánh mắt của gã liền bị hai mắt của Tần Dương hấp dẫn vững vàng.

Tần Dương ở trong doanh trại huấn luyện nửa năm, thứ tăng lên không đơn giản chỉ là thực lực luyện khí, luyện thể, mà tinh thần lực của hắn cũng đạt được bước tiến bộ nhảy vọt, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn bước tới tầng đồng thuật thứ năm Huyễn Giới như trước, nhưng cũng đã chạm tới ngưỡng cửa đó, có lẽ từ một lần lĩnh ngộ hoặc là một cơ hội nào đó, hắn liền có thể chân chính bước vào tầng cảnh giới thứ năm.

Jules là một cường giả Thông Thần, tinh thần lực đương nhiên không kém, lực ý chí cũng sẽ không yếu, nhưng gã đã bị đánh gãy tay gãy chân, ở nơi hoang vu này, biết bản thân hẳn phải chết, tâm của gã rối loạn, đầu óc cũng không tỉnh táo, làm sao còn có thể chống cự lại đồng thuật của Tần Dương đây?

Tra hỏi kết thúc.

Tần Dương thu đồng thuật lại, Jules cũng tỉnh lại từ trong trạng thái thôi miên, hoảng sợ nhìn Tần Dương:

- Cậu đã làm gì tôi... Cậu... Cậu thôi miên tôi?

Tần Dương cũng không nhìn Jules nữa, quay đầu nhìn Lois:

- Hiện tại gã là của hai người.

Tần Dương đi sang một bên, sau lưng nhanh chóng vang lên âm thanh kêu la thảm thiết của Jules, sau đó dần dần yếu đi, cuối cùng quay trở về sự yên lặng.

Lois đã đi tới, trên tay có máu, ánh mắt đỏ hồng. Cô cung kính cúi người với Tần Dương:

- Cảm ơn anh đã báo được thù lớn giúp cha mẹ tôi!

Tần Dương quay đầu nhìn Lois, khẽ an ủi:

- Người đã mất, nếu thù cũng đã báo rồi, thì sẽ không phải nghĩ nhiều nữa, tôi nghĩ cha mẹ của cô ở trên trời có linh thiêng cũng hi vọng nhìn thấy cô được vui vẻ, mà không phải sa vào trong sự thống hận buồn khổ không thể thoát ra ngoài được.

Lois ừ một tiếng, trong ánh mắt nhìn về phía Tần Dương không hiểu sao có thêm sự mềm mại.

Người thanh niên này tuy rằng nhỏ hơn so với cô một chút, nhưng trên người hắn có một loại sức mạnh khiến cho người khác cảm thấy an tâm, giống như không có việc gì có thể làm khó được hắn vậy.

- Đào cái hố, chôn xác đi, đừng để lại bất cứ hậu hoạn gì, hố đào sâu một chút.

- Rõ!

Đào cái hố đối với người tu hành mà nói đương nhiên là chuyện rất đơn giản, Lucian chỉ cần tùy ý đánh một quyền liền đánh thành một cái hố sâu thật to, ném người vào trong đó, rồi lại đánh một quyền đánh sụp xung quanh, Jules cũng hoàn toàn bị vùi lấp, bao gồm cả di động của gã cũng trực tiếp bốc hơi khỏi thế gian này.

Cho dù gia tộc Dulles có thần thông quảng đại hơn nữa cũng không thể nào tìm được Jules.

Bốn người trên đường quay trở về, Lois mở miệng hỏi thăm:

- Tiếp theo đây nên làm như thế nào?

Khi nãy trong đầu Tần Dương cũng đã nghĩ tới vấn đề này:

- Lão tổ tông của gia tộc Dulles sống ở trong tòa pháo đài cổ kia, cũng chính là vị cường giả Chí Tôn Marcus đó, căn cứ theo như lời Jules nói, Marcus đã một trăm ba mươi tuổi, thực lực rất mạnh, tôi hoài nghi Lucian chưa chắc đã là đối thủ của lão ta, xông vào khẳng định không được, chỉ có nghĩ cách dùng trí mới được.

Chiếu theo lời Jules nói, lão tổ tông Marcus của gia tộc Dulles có thực lực cường hãn, cho dù là xét trong đám cường giả Chí Tôn cũng được coi là tương đối mạnh, so sánh ra tuy rằng Lucian cũng rất mạnh, nhưng Tần Dương lo lắng Lucian đánh không lại Marcus.

Cường giả Chí Tôn tuy rằng đứng trên đỉnh của thế giới này, nhưng so sánh giữa các cường giả Chí Tôn thì vẫn có phân chia mạnh yếu.

Người tu hành luyện khí đả thông ba mươi ba khiếu huyệt liền bước vào cảnh giới Chí Tôn. Nhưng khoảng cách từ ba mươi ba đến ba mươi sáu vẫn có mấy cấp bậc, dù sao mỗi một khiếu huyệt trong cảnh giới Chí Tôn được đả thông thì thực lực cũng sẽ tăng lên rất nhiều, sự cách biệt giữa trước và sau là rất lớn. Chẳng qua thực lực của cảnh giới Chí Tôn tăng lên rất khó, đại bộ phận cường giả Chí Tôn trên thế giới này đều có thực lực ở khiếu huyệt ba mươi ba, có lẽ người luyện thể cũng có thực lực cảnh giới ngang như vạy.

Lois chớp chớp mắt mấy cái, giúp đưa ra chủ ý:

- Đại kiếm Thập Tự được giấu ở trong phòng bảo vật của pháo đài, mà căn phòng đó ngay tại nơi mà Marcus ở, muốn vào bên trong tất sẽ kinh động tới Marcus, trừ phi Marcus không ở trong pháo đài, có lẽ chúng ta có thể nghĩ cách điệu hổ ly sơn?

Hai mắt Tần Dương sáng lên, điệu hổ ly sơn?

- Phương pháp này không tồi!

Tần Dương tán đồng một câu, bỗng nhiên kéo theo phương pháp này với lối tư duy của bản thân:

- Chỉ là Marcus sớm đã không hỏi trần thế, chỉ an tâm tu hành, muốn khiến lão ta rời khỏi pháo đài cổ chỉ sợ khá là khó...

Lois gật đầu:

- Cái đó quả thật phải suy nghĩ thật kỹ, xem xem là tình huống gì mới có thể khiến cho lão ta phải rời khỏi pháo đài của chính mình.

Tần Dương nghiêng đầu cười nói:

- Tất cả mọi người cùng ngẫm lại, xem xem có cách nào không?

Andy nói chen lời:

- Hẹn gặp bạn bè? Nguy cơ gia tộc?

Lois bổ sung:

- Tìm được người lão ta để ý nhất, trói người đó lại, lão ta vì cứu người thì sẽ phải rời khỏi tòa thành, chỉ cần lão ta rời khỏi rồi, chúng ta liền có thể xông vào, lấy đồ rồi đi!

Hai mắt Tần Dương sáng lên, cách này cũng không tồi nha.

Andy cười nói:

- Jules nói phòng bảo vật này cất giấu không ít thứ đồ tốt của Marcus phải không, đến lúc đó chúng ta lấy thêm nhiều một chút, bao gồm cả thanh đại kiếm Thập Tự kia, như vậy lão ta sẽ coi như không nghi ngờ, cũng khó mà liên tưởng tới trên người chúng ta rồi.

Tần Dương cười ha hả nói:

- Ừ, quả thật như vậy, coi như một lần làm trộm dạo bảo khố đi, nói không chừng còn có thể thuận tiện phát tài một số của phi nghĩa đấy!

Lois lập tức hỏi:

- Vậy bây giờ rốt cuộc chúng ta phải làm như thế nào?

- Làm như lời cô nói đi, tìm ra người mà lão ta để ý nhất, trói người đó lại, bảo lão ta đi cứu người, chúng ta nhân cơ hội ra tay...
Bình Luận (0)
Comment