Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1928 - Chương 1939: Tôi Muốn Mua Mạng Của Chính Mình

Chương 1939: Tôi muốn mua mạng của chính mình
 

Suy nghĩ của Jules kỳ thực cũng không tính sai, quả thật rất có lý.

Cường giả Chí Tôn, bản thân bọn họ là đám người đứng trên đỉnh cao của thế giới này, nếu bọn họ muốn giết ai, thì đâu cần giấu đầu lòi đuôi che giấu tung tích?

Giết chính là giết, anh có thể gây khó dễ được cho tôi?

Nhưng khi nắm đấm của Jules va chạm với nắm đấm của Lucian, gã biết bản thân đã sai rồi.

Cường giả Chí Tôn!

Cái người đàn ông đeo mặt nạ nghe người khác sai bảo kia ra tay vậy mà lại là một cường giả Chí Tôn!

Răng rắc!

Cánh tay vô cùng cứng rắn của gã bị đánh tới mức gãy đi, máu tươi trên cánh tay bắn văng tung tóe, xương ngón tay đứt gãy, còn chưa đợi gã kịp kêu lên thành tiếng, Lucian đã tiếp tục đánh một quyền đánh bay gã. Khi gã vừa rơi xuống đất, Lucian đã quét ngang một cước qua, trực tiếp đánh gãy hai cái đùi của gã.

Thực lực của Thông Thần rất mạnh, nhưng trước mặt cường giả Chí Tôn, thực lực của người tu hành Thông Thần giống như một đứa trẻ ba tuổi đứng trước mặt người trưởng thành, căn bản không có bất cứ lực phản kháng dư thừa nào.

Jules hoảng sợ nhìn Lucian trước mặt, giọng nói khàn khàn vang lên:

- Các người rốt cuộc là ai?

Tần Dương bật cười, giọng nói thoải mái hơn:

- Tôi vừa mới nói đó thôi, người thu nợ.

Mặc dù trên người đau đớn kịch liệt, nhưng Jules rõ ràng có thể cương ngạnh chịu đựng không kêu lên thảm thiết, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Thu nợ gì?

Tần Dương cười ha ha, nhưng không trả lời gã, chỉ phân phó Lucian:

- Đánh ngất gã!

Lucian bổ một chưởng lên cổ Jules, lập tức đánh gã hôn mê bất tỉnh.

Lois và Anday nhanh chóng trở lại, nhìn thấy Jules gãy tay gãy chân bị đánh ngất trên mặt đất, chớp mắt cả Lois và Andy đều ngập tràn cừu hận.

- Trong nhà không có người khác, chỉ có gã sống một mình thôi!

Tần Dương gật đầu:

- Xách gã lên, chúng ta đi!

Andy xách Jules lên, bốn người âm thầm rời khỏi biệt thự. Trước khi rời đi, Tần Dương vẫn không quên lấy di động của Jules và tắt đèn đi.

Tần Dương không xác định trong nhà này có một số thiết bị giám sát hay không, cho nên rời khỏi nơi này, đổi thành một địa điểm an toàn ép hỏi mới đáng tin nhất.

Đại kiếm Thập Tự mặc dù là Jules cướp đi, nhưng thứ tốt như vậy bản thân Jules tự giữ lại có thể cũng không có khả năng cao. Nói cách khác, đại kiếm Thập Tự không ở chỗ này.

Xe chạy thẳng một đường rời khỏi thành phố, sau đó Tần Dương dừng đỗ lại ở một địa điểm vắng vẻ.

- Đánh thức gã, hỏi một chút xem kiếm đang ở đâu!

Lois tiến lên phía trước, đá một cước lên cái chân gãy của Jules, trong cơn đau đớn kịch liệt nháy mắt đã đau tỉnh Jules đang hôn mê, vang lên một tiếng kêu thảm thiết theo bản năng.

Jules mở to mắt, nhìn nơi hoang vu xung quanh, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bồn chồn, biết bản thân ngày hôm nay e rằng không cách nào may mắn chạy thoát rồi.

- Các người rốt cuộc là ai, có thù hận gì với tôi, tôi không nhớ bản thân đã từng đắc tội với cường giả Chí Tôn, có phải có hiểu lầm gì đó rồi không?

- Hiểu lầm?

Lois tức giận lấy mặt nạ của mình xuống, tức giận nhìn Jules:

- Ông nhìn xem tôi là ai?

Andy đứng bên cạnh cũng lấy mặt nạ xuống, lạnh lùng nhìn Jules.

Jules nhìn một già một trẻ trước mặt, sắc mặt đột ngột biến đổi:

- Là đám các người!

Andy cười lạnh nói:

- Ông chắc chắn không ngờ bọn ta còn dám quay trở lại tìm ông đi!

Sắc mặt của Jules khó coi, bởi vì gã biết hai người trước mặt này có thù oán với mình, con trai con dâu của Andy, cũng chính là cha mẹ của Lois đã chết trong tay gã. Thù giết cha giết mẹ không đội trời chung, tuyệt đối không phải chuyện mà gã chỉ nói mấy câu người khác sẽ bỏ qua cho gã.

Chết chắc rồi!

Jules lộ ra nụ cười sầu thảm, sau khi biết bản thân ngày hôm nay hẳn phải chết, gã ngược lại đã bình tĩnh lại, dù sao hai bàn tay này của gã đã nhuốm đầy máu tươi, thật ra kết quả như vậy ít nhiều cũng đã đoán được.

Anh giết nhiều người như vậy, đương nhiên cũng có người muốn giết anh, có lẽ không phải ai cũng đều có năng lực báo thù, nhưng cho dù chỉ là một người có năng lực đó, thì bản thân chắc chắn sẽ chết chắc.

- Không thể tưởng tượng được vậy mà cô còn chưa chết, khi ấy bị thương nặng như vậy... Các người còn tìm cường giả Chí Tôn tới ra mặt cho các người, chỉ là không biết vị cường giả Chí Tôn giấu đầu lòi đuôi này là vị nào đây?

Ánh mắt của Jules lướt qua Lois và Andy trước mặt, dừng lại trên gương mặt của Lucian, nhưng rất nhanh đã nhìn sang gương mặt của Tần Dương.

Gã nghe thấy rất rõ ràng, vị cường giả Chí Tôn kia nghe lệnh từ người đàn ông này, giọng nói nghe qua dường như còn khá trẻ.

Tần Dương bật cười, tùy tiện gỡ mặt nạ trên mặt xuống, dù sao Jules nhất định phải chết ở đây, hắn cũng không để ý bị Jules nhìn thấy gương mặt thật của mình.

Khi Jules nhìn thấy gương mặt của Tần Dương liền có chút giật mình, bởi vì gã không nghĩ tới người ra lệnh cho cường giả Chí Tôn thế nhưng thật sự trẻ tuổi như vậy.

Đợi đã!

Vì sao khuôn mặt này nhìn có chút quen mắt như vậy?

Jules phân biệt cẩn thận lại một lần nữa, ánh mắt bỗng nhiên lập tức mở to hơn:

- Cậu chính là Tần Dương của Trung Quốc kia! Là Tần Dương đã đạt quán quân thi đấu cá nhân trong lần thi đấu trao đổi kia!

Tần Dương vươn tay sờ mặt mình, thầm nói:

- Ánh mắt của ông ngược lại rất tốt, xem ra nổi tiếng quá cũng là sự phiền toái, lần sau trước khi ra ngoài làm việc gì phải dịch dung một chút mới an toàn.

Tầm mắt Jules quay lại nhìn Lois:

- Nói như vậy thương thế của cô cũng là Tần Dương chữa khỏi cho cô đi, cậu ta chính là một thần y có tiếng... Khó trách trước kia vẫn luôn không tìm được mấy người, hóa ra các người trốn tới Trung Quốc...

Lois căm giận nói:

- Tên cẩu tặc này, ngày hôm nay phải khiến mày đền mạng cho cha mẹ tao!

Jules không để ý tới Lois, quay đầu nhìn Tần Dương:

- Tần tiên sinh, chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch được không?

Sau khi biết thân phận của Tần Dương rồi, trong lòng Jules sinh ra hai phần hi vọng. Tuy biết hi vọng này rất nhỏ bé, nhưng gã chung quy vẫn muốn thử một lần.

Muốn sống sót, chẳng sợ chỉ có ngàn vạn phần cơ hội, chung quy cũng phải thử xem không phải sao?

Tần Dương bật cười:

- Giao dịch gì?

Jules trầm giọng nói:

- Tôi muốn hỏi một chút, hai người bọn họ đã ra cái giá gì mà khiến cậu ra tay báo thù giúp bọn họ. Bọn họ cũng không phải người Trung Quốc, hẳn không xem như bạn bè của cậu đi.

Tần Dương cười nói:

- Thế nào, ông dự định mua chuộc tôi sao?

Jules thản nhiên trả lời:

- Tôi chỉ muốn mua cái mạng của chính mình thôi, tôi nghĩ cái giá mà bọn họ có thể đưa ra cho cậu, thì tôi hoàn toàn có thể ra gấp đôi, không, gấp mười cho cậu!

Tần Dương trừng mắt nhìn, nói:

- Nghe nói các người đoạt mất đại kiếm Thập Tự tổ truyền của nhà bọn họ, tôi có hứng thú với thanh kiếm kia, ông có thể cho tôi được sao?

Sắc mặt của Jules hơi có chút khó xử:

- Thanh kiếm này tôi đã hiến cho lão tổ tông trong gia tộc rồi, tôi không thể làm chủ.

Tần Dương nhíu đầu mày, hiến cho lão tổ tông?

Hẳn chính là cường giả Chí Tôn của gia tộc bọn họ rồi?

Có chút phiền toái.

- Vị lão tổ tông của gia tộc các người là ở bên trong pháo đài cổ của gia tộc Dulles phải không? Lão ta sẽ để kiếm ở đâu, một thanh kiếm lớn như vậy lão chung quy cũng sẽ không mang theo bên người cả ngày chứ!

Jules khẽ cắn môi nói:

- Tần tiên sinh, chỉ cần cậu nguyện ý thả tôi ra, tôi sẽ nghĩ mọi cách tìm thanh kiếm kia tới cho cậu!
Bình Luận (0)
Comment