Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1927 - Chương 1938: Người Thu Nợ

Chương 1938: Người thu nợ
 

Philadelphia, Mỹ.

Tần Dương đeo theo cặp kính râm bước ra khỏi sân bay, nhìn vầng thái dương trên bầu trời, cười nói:

- Thời tiết không tồi nha.

Trên gương mặt Lois có mấy phần phức tạp, dù sao nơi này đối với cô và Andy mà nói chính là một mảnh đất đau thương, cha mẹ của cô đã chết ở nơi này...

Andy cầm di động, nhìn thoáng qua, thấp giọng nói:

- Xe đón chúng ta đã tới rồi.

Tần Dương nghiêng đầu nhìn Lois, mỉm cười an ủi nói:

- Lois, tất cả đều sẽ được giải quyết, tất cả rồi sẽ tốt thôi.

Lois nhếch nhếch môi:

- Ừ!

Lần này Tần Dương chỉ dẫn theo Lucian, dù sao bọn họ là tới giết người, hành động giống như gióng trống khua chiêng cũng không tốt, âm thầm xử lý Jules Dulles, âm thầm lấy đại kiếm Thập Tự rồi rời đi là được rồi.

Bốn người lên xe, sau đó tìm vào ở một khách sạn nhỏ, đương nhiên bọn họ đều dùng chứng minh thư giả, vì gia tộc Dulles ở Philadelphia chính là thần thông quảng đại một tay che trời, nếu không cẩn thận một chút đến lúc đó sẽ thực sự dễ dàng bị truy ra, hơn nữa hai người Lois và Andy một khi bị phát hiện đương nhiên là hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra rồi.

Ở sau một đêm, Tần Dương thuê một chiếc xe, mua trang bị giống như ống nhòm, sau đó bắt đầu quan sát và theo dõi Jules.

Tổng bộ của gia tộc Dulles ở trong một pháo đài cổ kính ngoại ô thành phố Philadelphia, nhưng Jules không ở trong pháo đài, ở trong thành phố gã có biệt thự riêng của mình.

Biết được tên và lai lịch của một người, phải tra tư liệu cơ bản của kẻ đó chính là một chuyện vô cùng đơn giản.

Tần Dương cũng không dự định khiến sự việc thêm phức tạp. Khi tìm kiếm Jules này, trực tiếp để Lucian ra tay đối phó với gã, ép hỏi gã đại kiếm Thập Tự kia ở đâu, giết người đoạt kiếm, sau đó có thể âm thầm quay về rồi.

Jules có người nhà của chính mình, nhưng vậy mà gã lại sống một mình.

Đám người Tần Dương dừng xe cách căn biệt thự không xa, thông qua ống nhòm có thể nhìn thấy sân vườn và một phần phòng ở của căn biệt thự, có thể nhìn thấy tình huống bên trong.

Mọi người thay nhau nằm vùng, chờ mãi cho tới khi chạng vạng mới nhìn thấy một chiếc xe ô tô nhanh chóng chạy vào trong biệt thự. Khi xe đã ngừng lại, một lão giả với cái mặt lạnh bước xuống xe.

- Chính là gã! Kẻ kia chính là Jules!

Lois cầm ống nhòm trong tay bỗng nhiên kích động đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nói, giọng điệu ngập tràn sự phẫn nộ.

Tần Dương lấy ống nhòm, nhìn thấy Jules đi vào biệt thự, lái xe sau khi đỗ xe xong liền rời khỏi biệt thự.

- Được rồi, ít nhất gã đã trở về rồi, buổi tối chúng ta có thể hành động. Xem dáng vẻ kia gã hẳn sẽ không ra khỏi cửa nữa đâu.

Tần Dương đặt ống nhòm trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lucia đang ôm di động chơi game, cười nói:

- Tôi đi mua chút thức ăn.

Mấy người tùy ý ăn mấy thứ linh tinh, đợi cho tới khi sắc trời tối hẳn, khi ngọn đèn trong biệt thự đã sáng lên, thậm chí Tần Dương còn nhìn thấy Jules đi lên ban công, gọi mấy cuộc điện thoại.

Mọi người đợi mãi cho đến khoảng mười giờ, đèn trong phòng mới tắt, lại đợi thêm khoảng nửa tiếng đồng hồ nữa, Tần Dương mới ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nói:

- Lucian, đi theo tôi!

Lucian có chút lưu luyến nhìn di động:

- Ta sắp qua bàn rồi.

Tần Dương dở khóc dở cười:

- Vậy ông còn cần bao lâu nữa?

Lucian vui sướng nói:

- Mười phút.

Tần Dương khoát khoát tay:

- Được, vậy chờ ông mười phút, nhanh lên đấy!

- Được!

Lucian hưng phấn ôm di động một lần nữa, hết sức chuyên chú chơi game, Lois và Andy đứng bên cạnh ánh mắt đều có chút kỳ lạ.

Đây là sắp đi giết người đó.

Cường giả Thông Thần đó.

Sao cảm giác giống như là thoải mái đi dạo phố vậy.

Tần Dương quả thật không có áp lực gì về tâm lý, một cường giả Chí Tôn đối phó với một cường giả Thông Thần, đây ko phải chỉ cách một tầng, mà chính là áp đảo hoàn toàn, đương nhiên không cần sốt ruột khẩn trương. Lucia muốn chơi để cho hắn chơi nhiều một chút đi.

Hiện tại trò chơi lớn nhất của Lucian chính là chơi game và xem tivi, chỉ cần cho hắn ta một cái di động, ngoại trừ đi vệ sinh ăn cơm, thì hắn ta có thể ngồi ở đó cả ngày cũng không di chuyển, điều này khiến cho Tần Dương có đôi khi cũng không nhịn được sinh ra cảm giác kỳ quái, có lẽ Lucian là cường giả Chí Tôn đơn thuần nhất trên đời này đi.

Mặc dù hiện tại Lucia hoàn toàn nghe lệnh Tần Dương, sẽ không vi phạm bất cứ mệnh lệnh nào của Tần Dương, nhưng Tần Dương vẫn rất chăm sóc hắn ta, dù sao cũng là cường giả Chí Tôn, mặc dù những chuyện đã xảy ra hi đó có thể nói là thần xui quỷ khiến, chung quy hiện giờ là đang giúp mình, Tần Dương đương nhiên phải đối tốt với hắn ta một chút rồi.

Nếu như không có Lucian, sợ rằng bản thân cũng đã chết nhiều lần rồi.

Augustus đã giao đấu với Tần Dương ba lượt, nếu như không có Lucian ở bên cạnh, dù là ở New York hay là sa mạc Sahara, hoặc là ở thành phố Davao, Philippines, e rằng Tần Dương cũng sẽ đi đời...

- Qua bàn rồi, khà khà!

Lucian bỗng nhiên bật cười ha ha, vui vẻ lắc lắc điện thoại trong tay về hướng Tần Dương, trên mặt bày ra khuôn mặt tươi cười hồn nhiên giống như của một đứa trẻ.

- Làm được không tồi.

Tần Dương thuận miệng khen ngợi một câu, chợt cầm lấy một tấm mặt nạ đeo lên mặt, sau đó mở cửa xe:

- Đi thôi, chúng ta đi đánh nhau!

Lucian phấn khởi vui sướng xuống xe theo:

- Đánh ai?

- Theo tôi, tôi chỉ cho ông xem, nhưng ông cũng đừng chớp mắt đã đánh chết người đấy!

Lucian gật đầu:

- Được, ta đánh gãy hai chân của kẻ đó.

- Ừ, cách này rất tốt.

Tần Dương cười đáp ứng một câu, đưa mặt nạ trong tay cho Lucian:

- Đeo nó lên.

Lois và Andy đều cùng xuống xe, trên mặt cũng đeo mặt nạ. Bọn họ cũng không muốn bị camera ẩn gì đó quay trúng mặt, hoặc trong biệt thự còn có người hầu gì đó, bọn họ chỉ muốn giết chết Jules, không muốn tổn thương tới người vô tội.

Bốn người giống như bốn đạo mị ảnh lặng yên xuất hiện trước cửa biệt thự, sau đó trực tiếp vọt qua tường viện, trực tiếp tung người lên sân thượng tầng hai.

Mấy người nhảy lên sân thượng đương nhiên sẽ không gây ra một chút động tĩnh nào, đèn trong phòng bỗng nhiên sáng lên, hiển nhiên Jules đã bị đánh thức, dù sao Jules cũng là một cường giả Thông Thần, cảm quan đối với xung quanh rất nhạy bén.

Hai người Tần Dương và Lucian xông vào phòng, Lois và Andy chia ra đi tìm căn phòng có thể chứa những người khác.

Jules ngồi trên giường, nhìn Tần Dương và Lucian xâm nhập vào phòng, trên gương mặt cũng không có bất cứ vẻ bối rối nào, ánh mắt chẳng qua chỉ lạnh lùng nhìn hai người.

- Các người là ai?

Tần Dương bật cười:

- Người thu nợ.

Jules hơi híp mắt lại:

- Thu nợ gì?

Tần Dương cũng không nói nhiều, trực tiếp phất tay với Lucian ở bên cạnh:

- Đánh gãy chân của gã, phế gã đi!

Jules cười lạnh, gã chính là cường giả Thông Thần đấy!

Thằng nhóc giấu đầu lòi đua, thực lực có thể cao hơn bao nhiêu?

Cho dù đối phương cũng là cường giả Thông Thần, gã không đánh lại được thì chạy, chung quy cũng sẽ không phải là cường giả Chí Tôn đi. Cường giả Chí Tôn hạ thấp bản thân tới mức cần giấu đầu lòi đuôi đeo mặt nạ sao?
Bình Luận (0)
Comment