Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1935 - Chương 1946: Hay Là Đánh Một Trận, Cược Một Ván?

Chương 1946: Hay là đánh một trận, cược một ván?
 

Sắc mặt của Marcus lập tức lạnh đi hai phần, hừ lạnh nói:

- Tần Dương, cho dù Jules giết người nhà Andy, thì đó cũng là chuyện giữa Jules và Andy, hoặc nên nói là chuyện giữa gia tộc Dulles bọn ta và nhà bọn họ, không có liên quan gì đến cậu nhỉ?

Tần Dương thản nhiên nói:

- Tính mạng của Lois là tôi cứu về, giữa tôi và cô ấy, với người nhà của cô ấy có quan hệ không tồi, chúng tôi là bạn bè, bạn bè bị bắt nạt, là bạn bè ra tay cứu giúp không phải là nên sao?

Marcus hừ lạnh nói:

- Cho dù kết tử thù với gia tộc Dulles cũng không tiếc sao?

Tần Dương bình tĩnh trả lời:

- Có một số việc nếu đã quyết định làm rồi thì không cần phải bó tay bó chân. Tôi biết gia tộc Dulles rất mạnh, không, nói đúng hơn thực lực của tiên sinh Marcus đây rất mạnh, tôi cũng có quen biết rất nhiều cường giả Chí Tôn, đã từng giao thủ, mà người có thể dùng một quyền đánh cho Lucian phải hộc máu thì quả thật không có nhiều...

Marcus lạnh lùng nói:

- Nếu đã không phải là đối thủ, vậy sao cậu còn nói lớn không biết ngượng như vậy? Cậu có tin chỉ cần ta ra tay, ngày hôm nay các cậu không một ai chạy thoát được, toàn bộ đều phải chết ở nơi này không?

- Tôi tin!

Tần Dương thản nhiên trả lời, vẻ mặt không hề sợ hãi chút nào:

- Tiên sinh Marcus ngài là cường giả Chí Tôn, hơn nữa còn là cấp bậc mạnh nhất kia, nếu ngài muốn ra tay giết tôi, thì tôi đương nhiên không ngăn cản được ngài, chẳng qua tiên sinh Marcus chắc hẳn cũng hiểu rõ lai lịch của tôi, hiện giờ ngài ở đây tuy có thể giết tôi rất thoải mái, vậy tiếp theo ngài phải đối mặt với dạng trả thù thế nào đây?

Ánh mắt của Marcus càng thêm lạnh lùng:

- Cậu đây đang uy hiếp ta?

Tần Dương bật cười:

- Tôi cũng không có thực lực uy hiếp ngài, đơn giản là dựa vào sư môn mà thôi. Ẩn Môn của tôi mặc dù số người thưa thớt, nhưng mười, hai mươi gia tộc vệ tinh vẫn phải có, cường giả Chí Tôn ấy mà, dựa vào giao tình của sư công và sư phụ của tôi, chắc hẳn kéo tới năm, sáu, bảy, tám người tới có lẽ cũng không có vấn đề gì. Tôi không có gia tộc gì, chỉ là một người dân thăng đấu, nhưng gia tộc Dulles có gia lớn nghiệp lớn, sợ rằng lại phải tan hoang hoàn toàn trong trận chiến này rồi. Trung Quốc chúng tôi có một câu, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc - vua cũng thua thằng liều, mà tôi chính là thằng liều, gia tộc Dulles chính là vua...

Marcus híp mắt lại:

- Gia tộc vệ tinh? Đó là cái gì?

Tần Dương giải thích đơn giản một câu:

- Truyền thừa Ẩn Môn cũng không phải gia tộc truyền thừa, nhưng mỗi một thời Tông chủ đương nhiên cũng sẽ có gia tộc của riêng mình, có liên quan tới Ẩn Môn, mà gia tộc này nhất định phải hưng thịnh. Ngàn năm trôi qua, bảy mươi mốt đời tông chủ, gia tộc truyền thừa của những vị tông chủ này chính là gia tộc vệ tinh của Ẩn Môn. Mặc dù không phải tất cả đều truyền thừa đến ngày nay, nhưng nhiều thì không có, gia tộc vệ tinh thực lực mạnh thịnh vượng khoảng hai mươi vẫn phải có, Tông chủ Ẩn Môn đời tiếp theo bị người khác đánh chết, bọn họ dù sao cũng phải xuất một phần lực chứ, không phải sao?

Sắc mặt của Marcus lập tức âm trầm hơn, gia tộc của hai mươi đời Tông chủ Ẩn Môn, lực lượng tập hợp lại sẽ mạnh cỡ nào?

Năm, sáu, thậm chí còn nhiều cường giả Chí Tôn hơn nữa?

Gia tộc nào sẽ gánh được?

Marcus đến cái tuổi này, đến tiêu chuẩn thực lực này đương nhiên sẽ không bị một câu nói như vậy dọa sợ. Nói thật ra, nếu quả thật náo đến điên rồi, tất cả mọi người ngọc nát đá tan, chỉ cần lão ta còn chưa chết, bất kể anh có bao nhiêu gia tộc, lão hoàn toàn có thể vừa giết vừa trốn, rồi lại vừa giết...

Cường giả Chí Tôn vốn chính là sự tồn tại giống như vũ khí hạt nhân, trừ phi ai có thể hoàn toàn giết chết được đối phương, nếu không bình thường sẽ không ai muốn trở mặt.

Một cường giả Chí Tôn nổi điên không biết xấu hổ, không muốn sống có thể tạo nên lực phá hoại, như vậy tuyệt đối không thua gì một cuộc chiến tranh cỡ nhỏ, mà quan trọng nhất chính là cường giả Chí Tôn đó vẫn còn sống sẽ kéo dài di chuyển tạo thành một thứ vũ khí hạt nhân phá hoại.

Tần Dương đương nhiên cũng không phải muốn dựa vào lời giải thích này áp đảo Marcus, khiến Marcus phải cúi đầu. Lúc trước khi gia tộc Coleman cúi đầu, đây cũng là vì cường giả Chí Tôn của gia tộc Coleman là Lucian đã trở thành một kẻ ngốc nghe theo mệnh lệnh của Tần Dương, bọn họ phải khuất phục. Mặc dù gia tộc Coleman đã đánh một trận với Lucian, nhưng đến cuối cùng cũng không bị tổn thất quá nhiều, cũng không muốn khác cây thành địch mạnh, cho nên việc này mới bỏ đi từ đó.

Nhưng Marcus chính là cường giả Chí Tôn hàng thật, hơn nữa thực lực còn mạnh mẽ hung hãn như vậy, trong lòng đương nhiên có sự tự ái của bản thân. Muốn khiến lão ta khuất phục, thì đó cũng không phải chuyện dễ dàng.

Tần Dương chẳng qua chỉ nói cho Marcus biết, tôi biết lão cố chấp, nhưng tôi cũng rất cố chấp, trừ phi gia tộc Dulles lão dự định ngọc nát đá tan với tôi, nếu không thì lão cũng đừng lên mặt nói cái gì muốn giết cả đoàn tôi.

Đến đi, ai sợ ai?

Marcus lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương, ánh mắt sắc bén như dao, khí thế toàn thân cuồn cuộn như thủy triều, giống như một giây sau có thể bạo khởi đánh người khác bị thương vậy.

Tần Dương vẫn không sợ hãi, đón nhận ánh mắt của Marcus. Hai ánh mắt va chạm, trong không trung như đang có tia lửa vô hình bắn văng khắp nơi.

Hai người nhìn nhau rất lâu, Marcus lạnh lùng nói:

- Chẳng lẽ cậu cảm thấy như vậy, cậu giết người của gia tộc Dulles ta rồi thì có thể chỉ như vậy thôi sao?

Tần Dương khoát khoát tay, bình tĩnh nói:

- Nếu hai bên đã nói rõ rồi, như vậy tôi cũng không che giấu nữa. Jules giết cha mẹ của Lois, cho nên gã phải chết, ngài giao lại thanh đại kiếm Thập Tự tổ truyền của gia tộc nhà Lois, chuyện này kết thúc như vậy, tôi đảm bảo Andy và Lois sau này sẽ không gây phiền phức cho gia tộc các người nữa, Milie chính là ví dụ, chúng tôi cũng không hề tổn thương gì đến cô ấy, chuyện nào ra chuyện đấy...

Marcus giận quá hóa cười:

- Cậu giết người của gia tộc ta, còn ta giao thanh kiếm kia ra, cậu cho rằng cậu là ai? Nói chuyện còn không bằng ta giết cậu đi, ta cũng muốn nhìn xem sư môn của cậu sẽ như thế nào, giỏi lắm thì ngọc nát đá tan, ta giết thẳng, ta cũng muốn nhìn xem còn có mấy gia tộc còn dám đứng phía cậu!

Vẻ mặt Tần Dương bình tĩnh, trên gương mặt thậm chí còn nở nụ cười:

- Được rồi, chuyện của người tu hành chỉ dựa vào lời nói chung quy vẫn không được, như vậy đi, dùng nắm đấm giải quyết, bất kể thắng hay thua, sau này mọi người đều không liên quan gì đến nhau, thế nào?

Sự tức giận trên khuôn mặt của Marcus thu lại hai phần, ánh mắt có chút hoài nghi:

- Dựa vào nắm đấm giải quyết, cách giải quyết thế nào?

Tần Dương đã sớm suy nghĩ kỹ càng trên đường tới đây rồi, lập tức không do dự trả lời:

- Jules là do tôi giết, tôi cũng cho các người một cơ hội báo thù tôi, chúng ta đánh cuộc một trận, gia tộc Dulles các người phái ra một người đánh với tôi, sống chết tự lo, đương nhiên người này không thể có thực lực cảnh giới Thông Thần. Một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi tôi đây, ngài phái một Thông Thần bốn mươi, năm mươi tuổi ra đánh với tôi, như vậy có phải hơi quá đáng hay không.

Hai mắt Marcus híp lại:

- Dưới Thông Thần, chính là chỉ cần thực lực Siêu Phàm thì sẽ được?

Tần Dương nhếch môi cười:

- Đúng vậy, nếu như trong lúc so đấu tôi bị người của ngài đánh chết hoặc đánh cho tàn phế, như vậy coi như tôi xui xẻo, về sau Ẩn Môn tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho gia tộc Dulles các người. Nhưng nếu tôi may mắn thắng, tôi muốn thanh đại kiếm Thập Tự kia. Thế nào, có muốn đánh một trận, đánh cược một lần hay không?
Bình Luận (0)
Comment