Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1939 - Chương 1950: Bảy Chí Tôn, Có Đủ Hay Không?

Chương 1950: Bảy Chí Tôn, có đủ hay không?
 

- Cậu chủ, hình như bọn họ có rất nhiều người đến đây...

Khi đang dùng bữa sáng, Lois ghé sát Tần Dương, thấp giọng nói, trong ánh mắt có sự lo lắng không che dấu được.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Không cần lo lắng, mấy người sư công của tôi tối ngày hôm qua đã tập trung tới Philadelphia rồi, đợi lát nữa sẽ cùng tới đây chống lưng cho tôi, sẽ không để người ta bắt nạt tôi đâu!

Hai mắt Lois sáng lên, giọng điệu vui vẻ:

- Có bao nhiêu người đến đây vậy?

Tần Dương lắc đầu:

- Tôi không rõ, chỉ là hình như không ít, sư công của tôi thích loại tình huống này, gọi không ít người tới đây, bây giờ ngược lại tôi lo lắng có thể vì vậy mà xảy ra chuyện gì lớn hay không.

Tần Dương lo lắng là thật, một đoàn cường giả Chí Tôn cùng tụ tập cùng một chỗ, nếu đánh nhau thì sẽ sinh ra loại hậu quả gì đây?

Thậm chí Tần Dương còn nghĩ, tổ chức tình báo Mỹ hẳn cũng không phải ngồi không, nói như vậy bộ phận nào đó của bọn họ cũng có danh sách và video giám sát những cường giả Chí Tôn của Trung Quốc này, đám người sư công tới đây đương nhiên không biết dùng tới hộ chiếu giả gì đó, như vậy các cơ quan có thẩm quyền liên quan phía Mỹ có phải đã biết được bọn họ đã tới rồi hay không, hơn nữa còn áp dụng đối sách tương ứng thì sao?

Một đám cường giả Chí Tôn dắt tay nhau tới, điều này đối với một quốc gia mà nói tuyệt đối không phải một việc nhỏ có thể bỏ qua được, cho dù là cường quốc thế giới Mỹ cũng như vậy.

Một đám vũ khí siêu cấp hạng nặng di động đó, ai dám xem thường?

Chuyện này có lẽ sẽ trở nên càng lúc càng lớn hơn, hi vọng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.

Cũng không phải chờ đợi bao lâu, một loạt những chiếc xe ô tô màu đen đi từ đằng xa tới, cùng lúc đó Tần Dương cũng nhận được điện thoại Tư Đồ Hương gọi tới.

Sư công giá lâm!

Tần Dương dẫn theo những người khác rời khỏi pháo đài cổ, bảo vệ của pháo đài đã sớm được dặn dò nên cũng không ngăn cản, đoàn xe trực tiếp lái xe vào bãi đỗ xe thật lớn trước pháo đài.

Cửa xe mở ra, Tư Đồ Hương bước từ vị trí tài xế xuống trước, cung kính mở cửa sau xe, Miêu Kiếm Cung bước xuống xe trước, theo sau hắn ta là Ngô trưởng lão Ngô Vận Nhã của Thủy Nguyệt tông.

Trong lòng Tần Dương thầm cười trộm, trước đó qua điện thoại sư công nói là "Bà bà Ngô của con", được rồi, xem ra sư công về già nở hoa, sự chờ đợi của Ngô Vận Nhã cũng có hồi báo, hai người hiện giờ đã cùng ở chung một chỗ.

Bước xuống ngay sau Ngô Vận Nhã là một bóng dáng quen thuộc, Tần Dương sửng sốt một chút, ánh mắt hơi có chút bất ngờ.

Liễu Phú Ngữ.

Tại sao cô lại đến đây?

Một loạt những chiếc ô tô tiếp nối phía sau cũng dần dần có một số người già với mái tóc trắng xóa nhưng tinh thần khỏe mạnh bước xuống, bên người bọn họ dù ít dù nhiều cũng đều dẫn theo một hoặc hai thanh niên hoặc người trung niên, trông qua hẳn đều là người nhà của họ.

Dù sao những người già này mỗi người đều là trụ cột của một gia tộc, tuy là ra nước ngoài xuất phát từ lời mời của người bạn già, nhưng trong gia tộc khẳng định vẫn sẽ phái người đi theo chăm sóc cuộc sống gì đó, đồng thời cũng nhân dịp này tiếp xúc với thế giới, mở mang tầm mắt.

Chuyện như vậy cũng không phải ai cũng có cơ hội tham gia và quan sát.

Tần Dương tiến bước lên nghênh đón, nhiệt tình chào hỏi:

- Kính chào sư công, sư bà!

Sư công ừ một tiếng, ánh mắt lướt qua nhìn bốn phía, còn trên gương mặt của Ngô Vận Nhã lại có mấy phần ngượng ngùng, chẳng qua trước kia cũng nhờ Tần Dương bỏ ra không ít công sức cho nên hiện tại mới có thể ở bên Miêu Kiếm Cung, khiến Ngô Vận Nhã rất cảm kích Tần Dương, hiện giờ cả hai đã ở bên nhau, mà Tần Dương đương nhiên còn là đồ tôn được Miêu Kiếm Cung yêu mến, Ngô Vận Nhã yêu ai yêu cả đường đi, đương nhiên càng yêu thích Tần Dương hơn.

- Ừ, thằng nhóc con đấy, làm việc lỗ mãng như vậy, còn trực tiếp đến địa bàn của người ta đàm phán, cũng không sợ người ta trực tiếp lật mặt, đến lúc đó con đến cả chạy cũng không có chỗ chạy đâu!

Tần Dương cười khà khà:

- Còn không phải vì có mọi người chống lưng cho con đó sao, nếu lão thật sự muốn nổi điên thì cũng phải cân nhắc hậu quả một chút thôi.

Ngô Vận Nhã cười nói:

- Con cũng đã nói là nổi điên rồi, thật sự mà nổi điên thì người ta cũng mặc kệ con có lai lịch gì, giết con trước rồi nói tiếp. Tôn nghiêm của cường giả Chí Tôn không cho phép khiêu khích, sau này đừng liều lĩnh như vậy nữa, không sợ ngộ nhỡ chỉ sợ lỡ như thôi!

Tần Dương biết Ngô Vận Nhã đây đang quan tâm hắn, lập tức gật đầu đáp ứng:

- Vâng, về sau con sẽ chú ý.

Một đám người già trẻ lớn bé cũng đang đi từ phía sau tới, Miêu Kiếm Cung cười quay đầu nói với một lão nhân già nhất:

- Đây là đồ tôn của tôi Tần Dương, suốt ngày đi khắp nơi gây sức ép, còn muốn lão già tôi đây chùi mông cho nó, thật là không khiến người khác bớt lo được mà!

Mặc dù ngoài miệng Miêu Kiếm Cung nói như vậy, nhưng trên mặt không có chút dáng vẻ tức giận nào, ngược lại còn là dáng vẻ khoe khoang.

Nhìn thấy không, đây là đồ tôn của tôi đấy!

Một đám lão nhân đều nở nụ cười, một lão nhân đầu bạc mặc Đường trang cười mắng:

- Lão Miêu, ông đây rõ ràng đang khoe khoang mà, xem dáng vẻ đắc ý kia của ông, có một đồ tôn như vậy ông là tranh thủ lén vui mừng đi!

Một lão bà tóc trắng cười tao nhã nói:

- Đúng vậy, quốc danh tiểu anh hùng, thần y, nghệ sĩ âm nhạc, có lượng fan weibo hơn một trăm triệu, tuổi còn trẻ đã có thực lực Siêu Phàm, thiên phú hơn người, tương lai không hạn định, ông cũng đừng khoe khoang nữa!

Tất cả mọi người đều nở nụ cười, dồn dập khiển trách lời nói của Miêu Kiếm Cung.

Miêu Kiếm Cung cũng không thèm để ý lời nói của mọi người, vẻ mặt vẫn đắc ý. Tuy đệ tử Mạc Vũ mà hắn ta thu nhận cũng có thiên phú hơn người, cũng là một người xuất sắc, nhưng làm một vị sư phụ, hắn ta cũng không quá thích tính cách của đệ tử mình, một người đàn ông trưởng thành lại bị một người phụ nữ làm cho mất hết ý chí chiến đấu, tuổi còn trẻ đã sống cuộc sống như của một ẩn sĩ, ngược lại đồ tôn Tần Dương này lại khiến hắn ta cảm thấy rất vừa lòng.

Chơi đi!

Tuổi còn trẻ đã chơi đủ loại, chơi tạo thành thanh danh lớn, chơi đến mức nổi tiếng thế giới.

Tuy tính cách khiêm tốn với người mình, nhưng lại chẳng hề khiêm tốn chút nào đối với kẻ địch, ra tay không một chút nương tay.

Người trẻ tuổi chính là phải như vậy nha!

Cuộc đời không có sức ép thì còn ý nghĩa gì?

Hơn nữa Tần Dương đi theo hắn ta học tập đồng thuật tiến triển cực nhanh, khiến cho người làm sư công như hắn ta vừa hưng phấn vừa kinh ngạc. Hắn ta tu hành đồng thuật bao nhiêu năm mới tới tầng thứ tư, Tần Dương lại chỉ dùng hai năm, tính cả thời gian nghỉ chắc chắn có thể đủ đạt đại thành đồng thuật, tuy là đồ tôn, nhưng trên phương diện truyền thừa đồng thuật thì Tần Dương mới là truyền nhân chân chính của hắn.

Như vậy bảo hắn sao không thích Tần Dương cho được?

Cho nên Tần Dương vừa mới nói gặp phải rắc rối, Miêu Kiếm Cung không nói hai lời đã tới hỗ trợ. Lần trước gặp chuyện không may ở Gallia như vậy, lần này cũng như thế, không chỉ có mình hắn tới, còn gọi bạn bè vội vàng tới chống lưng cho đồ tôn, bày ra dáng vẻ "Không sao, con chơi cứ chơi, nhiều chuyện gây sức ép có sư công với chia với con"!

Miêu Kiếm Cung cười đùa với mọi người, vãn bối như Tần Dương thì không dám, cung kính chào hỏi các vị tiền bối.

Miêu Kiếm Cung giới thiệu Tần Dương với từng người một, đồng thời thuận tiện cũng giới thiệu với con cháu mấy gia tộc đi cùng mấy vị lão nhân. Chiếu theo cách nói của mấy lão nhân này, thì mấy người trẻ tuổi nên gần gũi hơn một chút, đương nhiên Tần Dương đều mang vẻ mặt tươi cười đáp ứng trước lời này.

Quen biết thêm nhiều người bạn chung quy là chuyện tốt. Ở nhà dựa cha mẹ, ra cửa dựa bạn bè, bạn bè nhiều thêm con đường để đi thôi.

Sau một lúc trò chuyện, ánh mắt của Miêu Kiếm Cung đảo qua pháo đài cổ cách đó không xa, bàn tay to vung lên:

- Tính cả ta và sư bà của con tổng cộng có bảy người, bảy Chí Tôn, có đủ hay không?
Bình Luận (0)
Comment