Chương 1952: Lão Miêu, cậu ta có được không đấy?
Trước nụ cười khinh miệt của Marcus, Tần Dương nhếch môi mỉm cười, nói:
- Ngài tìm người cũng không ít nha, một trận so tài ngày hôm nay đã trở thành một buổi hội họp lớn rồi...
Marcus hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục nói nữa.
Lão là lão tổ tông, là cường giả Chí Tôn của gia tộc Dulles, do lão ra mặt kéo ép Tần Dương, điều này hiển nhiên có chút quá rớt thân phận. Joseph đứng bên cạnh Marcus chủ động đứng dậy, lạnh lùng nói:
- Tần Dương, không cần tinh tướng nữa, thắng bại vẫn nên dùng nắm đấm ra kết quả.
Tần Dương bật cười, vẻ mặt trấn định:
- Có thể, ở ngay trước mặt người hai bên, lặp lại một lần nữa nội dung chúng ta đã đánh cược ra đi!
Lời nói của Tần Dương cũng chính là điều đám người Marcus muốn làm, nếu đã nắm chắc thắng lợi trong tay, như vậy trước tiên phải nói rõ ràng quy tắc, để đến lúc đó người ta có muốn nháo cũng không nháo được, chung quy đều là cường giả Chí Tôn, chung quy vẫn cần thể diện không phải sao?
- Được!
Joseph đứng dậy, ở trước mặt người hai phe rất công thức hóa lớn tiếng nói một nội dung hiệp định mà hai bên đã quy định ra ngày hôm trước, dù là phía Tần Dương hay phía gia tộc Dulles thì đều có người thu hình lại.
Viện binh gia tộc Dulles mời tới ngược lại không có bao nhiêu kinh ngạc, bởi vì bọn họ từ ngày hôm qua khi đến đã biết được nội dung vụ đánh cược. Nhưng bên phía người Tần Dương, dù là cường giả Chí Tôn hay đám người trẻ tuổi kia thì cũng đều bàng hoàng trợn to hai mắt.
Dưới Thông Thần đều có thể phái ra?
Tần Dương đang làm cái trò gì đây?
Bọn họ chỉ biết tới đây hỗ trợ chứng kiến một cuộc so tài, nhưng nào ngờ lại là một trận đấu với thực lực cách xa như vậy. Bọn họ lần này không biết Tần Dương đã tiến vào Siêu Phàm, càng không biết Tần Dương là song tu Siêu Phàm.
Chênh lệch, thật ra căn bản không lớn như những gì mọi người đang tưởng tượng...
Lúc trước Tần Dương mới bước vào cảnh giới Thiên Nhân đã có thể quét ngang Thiên Nhân cả Nhật Bản, ngày hôm nay tiến vào Siêu Phàm rồi, còn đạt được đồng thuật, muốn đánh bại Siêu Phàm đỉnh phong thì độ khó khăn rất lớn sao?
Tần Dương sở dĩ không muốn bại lộ thực lực của mình chính là muốn đánh cho Marcus trở tay không kịp. Nếu như Marcus biết được Tần Dương đã bước vào cảnh giới Siêu Phàm, như vậy lão tất sẽ không tự tin như vậy, cũng sẽ không cảm thấy nhất định sẽ thắng.
- Này, lão Miêu, được không đấy, đối phương nhất định sẽ phái một người có thực lực Siêu Phàm đỉnh phong ra đấu, Tần Dương là thực lực gì, cậu ta tiến vào cảnh giới Thiên Nhân chưa tới hai năm đi, cậu ta có thể là đối thủ sao?
- Đúng vậy đó lão Miêu, ông cũng đừng để cho thằng nhỏ mù quáng hồ đồ, đối phương có dáng vẻ thế kia, rõ ràng cho thấy muốn phế bỏ Tần Dương, thậm chí còn muốn xử lý Tần Dương, trong lần so tài trao đổi năm ngoái Tần Dương mới là Thiên Nhân khiếu huyệt hai mươi lăm, mặc dù biết đồng thuật, nhưng thực lực cách biệt như vậy cũng quá lớn rồi!
- Tần Dương, cậu chớ làm loạn, thực lực cách biệt lớn như vậy, đến lúc đánh một quyền, cho dù chúng ta muốn cứu cũng không cứu kịp đâu!
Vẻ mặt Miêu Kiếm Cung bình tĩnh nói:
- Không sao, thằng nhóc này làm việc trước nay luôn có cân nhắc hiểu rõ trong lòng, nếu nó đã dám đáp ứng thì có bản lĩnh đối phó, mặc kệ nó, tôi tới nơi này không phải là vì giúp nó trong khi so tài gì, chỉ là thi đấu ngoài tràng, không để cho kẻ khác ức hiếp nó mà thôi.
Trước sự quan tâm của mọi người đối với mình, Tần Dương quay đầu mỉm cười nói:
- Các vị tiền bối xin hãy yên tâm, không thành vấn đề.
Mọi người thấy Tần Dương dùng từ chuẩn xác dáng vẻ tự tin đều lập tức cùng kinh ngạc.
- Không phải chứ, chẳng lẽ thực lực của Tần Dương đã tăng cao rồi, hoặc là đồng thuật của cậu ta đã bước tới tầng rất lợi hại rồi?
- Đối chiến Siêu Phàm đỉnh phong, tôi cảm thấy không thể nào đi, cậu ta mới hai mươi ba tuổi, còn chưa tới hai mươi tư, nếu như ngay cả Siêu Phàm đỉnh phòng cũng không phải là đối thủ của cậu ta, vậy cậu ta có phải hơi quá yêu nghiệt rồi không.
- Lão Miêu, hai người tỏ vẻ thần bí như vậy, đây là vẫn còn giữ bí mật sao?
Miêu Kiếm Cung cười ha ha:
- Còn không phải sắp sửa đấu rồi sao, sự thật có thể chứng minh, có nói nữa cũng vô dụng.
Trong đám người, Liễu Phú Ngữ và Ngô Vận Nhã không mở miệng hỏi thăm, vẻ mặt của hai người cũng rất bình tĩnh, bởi vì cả hai đều hiểu rõ tình hình.
Ngô Vận Nhã đương nhiên đã biết được từ trong lời Miêu Kiếm Cung nói, mà Liễu Phú Ngữ còn cùng là học viên cùng khóa huấn luyện với Tần Dương ở trại huấn luyện Chí Tôn, cô đương nhiên biết rất rõ ràng hiện giờ thực lực của Tần Dương mạnh mẽ hung hãn bao nhiêu. Hắn không chỉ đạt tới thực lực Siêu Phàm luyện khí, mà luyện thể cũng đã đạt tới cảnh giới Đại Thành, thậm chí còn cao hơn, đồng thuật của hắn cũng tinh thâm hơn không ít, chỉ là đối phó với một Siêu Phàm đỉnh phong, có gì mà hắn không làm được đây?
Chỉ có thể nói gia tộc Dulles đã xem thường Tần Dương, lần này sợ là bị Tần Dương hố rất thảm rồi.
Không chỉ Jules chết vô ích, hơn nữa còn liên đới một thanh đại kiếm Thập Tự, mất mặt mũi, vả lại sau này còn không thể dùng lý do này để trả thù...
Liễu Phú Ngữ bĩu môi, chọc tới ai không được, đi chọc tới cái người Tần Dương chuyên gây họa này. Mà cái người chuyên gây họa này mặc dù thực lực so với mấy cường giả này mà nói không coi là gì, nhưng trên con đường hắn đi đã đánh ngã biết bao nhiêu đối thủ? Bao nhiêu người vì hắn mà xui xẻo biết bao nhiêu?
Nếu như các người trực tiếp trở mặt đơn thuần dùng vũ lực có lẽ còn có phần thắng, nhưng các người lại muốn đánh cược với hắn, người đánh cược với hắn đã sớm thua đến đáy Thái Bình Dương rồi...
Tư Đồ Hương đứng ở một bên, âm thầm ghi hình lại cả quá trình.
Marcus cần chứng cứ, bên phía Tần Dương cũng cần, đúng lý không bỏ qua bất cứ ai.
Joseph đọc xong nội dung hiệp nghị, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Thế nào, có phải như vậy hay không?
Tần Dương cười nói:
- Đúng, không có vấn đề gì, nhưng thanh đại kiếm Thập Tự các người đánh cược cũng phải lấy ra trước, nếu không lỡ như tôi thắng rồi, các người tùy tiện cầm một thanh kiếm ra thật giả lẫn lộn, đến lúc đó thật muốn chơi xấu thì tôi cũng hết cách, không phải sao?
Joseph cười lạnh nói:
- Vậy một trăm triệu đô có phải cũng cần bày ra hay không?
Tần Dương cười ha ha:
- Đại kiếm Thập Tự có thể có rất nhiều loại, có thể có rất nhiều, nhưng một trăm triệu đô, cả thế giới này đều giống nhau, cũng chỉ có một loại, chẳng lẽ tôi nhất định phải chuyển một trăm triệu tiền mặt tới bày ở chỗ này sao, nếu như tôi thua, tôi lập tức chuyển khoản, tốt xấu gia thế của tôi không thiếu chút tiền này.
Joseph cũng chỉ thuận miệng đáp Tần Dương một câu. Bọn họ đều biết Tần Dương sẽ không quỵt nợ một trăm triệu này, dù sao gia thế của hắn dày, không thiếu chút tiền đó. Vả lại thua quỵt nợ căn bản không mất người, quan trọng hơn chính là gia tộc Dulles căn bản chưa từng muốn thắng một trăm triệu đô này của Tần Dương.
Cái gia tộc Dulles cần chính là Tần Dương chết!
Joseph đại khái cũng đoán được phía Tần Dương sẽ cho người lấy kiêm ra trước, cho nên thanh đại kiếm Thập Tự kia thật ra đã chuẩn bị xong từ lâu, gã cũng lập tức vẫy tay về phía sau.
Một người đàn ông trung niên từ trong đám người nhấc theo một cái hộp dài tiến lên trước mặt mọi người, mở cái hộp ra, tiếp theo đó lộ ra thanh đại kiếm Thập Tự bên trong.
Hai mắt Tần Dương sáng ngời, tiến lên phía trước mấy bước, tầm mắt nhìn thẳng tới thanh đại kiếm kia, chớp hai cái, quay đầu vẫy vẫy tay:
- Andy, Lois, hai người qua đây nhìn xem có phải nó không?
Dáng vẻ Andy và Lois kích động chạy tới gần, Andy vươn tay cầm chuôi đại kiếm Thập Tự lên, nhấc thanh kiếm ra khỏi hộp, giơ lên thuận theo ánh sáng mặt trời.
- Là nó! Chính là nó!