Chương 1953: E rằng đã có thể quét ngang cảnh giới Siêu Phàm...
Andy và Lois cùng đồng thanh kêu lên, trong giọng nói ngập tràn sự hưng phấn.
Thanh kiếm này là bảo vật gia truyền truyền thừa của gia tộc bọn họ, bên trên đã mang theo quá nhiều vinh quang của gia tộc và biến thiên của lịch sử, gánh rất nhiều những câu chuyện xưa kia của gia tộc.
Đáng tiếc con trai tộc nhân nhà bọn họ thưa thớt, đến thế hệ của Lois càng tính là đứt gãy truyền thừa, cũng vì thế yếu cho nên đã bị Jules ra tay cướp đoạt thanh kiếm, thậm chí còn bởi vì vậy mà giết chết cha mẹ của Lois, nếu như không phải cha mẹ của cô liều chết ngăn cản, Andy và Lois đều không thể phá vòng vây chạy đi, sợ rằng đã bị diệt môn rồi.
Vì để báo thù, để đoạt lại thanh đại kiếm Thập Tự này, Lois đã hứa hẹn, nguyện ý dùng cuộc đời mình để đổi lấy sự ra tay của Tần Dương, sau đó mới có được cơ hội gặp lại thanh kiếm này ngày hôm nay.
Nếu như chỉ dựa vào thực lực của hai người bọn họ, sợ rằng chỉ cần vừa lộ mặt đã bị người của gia tộc Dulles đuổi giết, cho đến khi bị xử lý hoàn toàn rồi đi.
Tần Dương cũng đánh giá thanh đại kiếm này, là thanh đại kiếm kiểu dáng Tây u chữ thập điển hình, toàn bộ đều chế tác từ kim loại, không hề xuất hiện dấu vết rỉ sét dù ảnh hưởng bởi năm tháng, hơn nữa dưới ánh mặt trời này, kiếm phong màu xanh đen hiện ra màu sắc đặc trưng của máy móc.
- Hả, thanh kiếm này...
Trong đám người Trung Quốc, một lão giả tóc bạc trắng bỗng nhiên mở to hai mắt, ánh mắt kinh ngạc nhìn thanh kiếm kia:
- Kiếm phong này...
Một vị lão nhân tóc trắng khác cũng biểu lộ vẻ kinh ngạc giống như vậy:
- Kiếm phong này thật kỳ lạ, dường như đây là một loại kim loại khác vậy.
Tần Dương quay đầu lại, ánh mắt nhìn tới vẻ mặt của lão giả tóc trắng Lư Tây Phong lên tiếng đầu tiên, trên gương mặt của hắn rõ ràng là sự bàng hoàng.
Đúng, là bàng hoàng, mà không phải đơn thuần chỉ là hiếu kỳ.
Trong lòng Tần Dương không kiềm chế được xuất hiện một suy nghĩ to gan, chẳng lẽ tiền bối Lư Tây Phong kia biết lai lịch của thanh kiếm phong kim loại này?
Tần Dương cũng không tiếp tục mở miệng hỏi thăm, nhưng đã âm thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng.
- Được rồi, thanh kiếm này còn chưa phải của cậu đâu!
Joseph nhìn thấy tất cả mọi người đều đang kinh ngạc nhìn chằm chằm thanh kiếm, đồng thời còn bàn tán xôn xao, liền hơi bĩu môi, sau đó gọi Tần Dương một tiếng, rồi phân phó người thu hộp kiếm về.
Tần Dương đứng dậy, thản nhiên nói:
- Gọi người các người phái ra đây đi, cũng không cần giở trò gì, nơi này còn có nhiều người giám sát lắm đấy!
Ý của Tần Dương đương nhiên là đang nhắc nhở đối phương không cần phải dùng người có thực lực Thông Thần lén lên sàn. Joseph hừ lạnh một tiếng:
- Đối phó cậu còn cần giở trò sao?
Joseph quay đầu, gọi một người đàn ông cường tráng phía sau lưng lên:
- Ralph, lên đi!
Ralph khoảng năm mươi tuổi, dáng người cao lớn khôi ngô, khoảng một mét chín, bắp thịt cả cơ thể gồ lên ngập tràn sức mạnh mang tính bạo nổ.
Ánh mắt của Ralph lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương, bẻ bẻ cổ, lập tức phát ra một loạt những âm thanh rắc rắc, giống như đậu rang nổ, thanh thế dọa người.
Tần Dương đi tới đối diện với Ralph, ánh mắt nhìn tới Marcus ở một bên:
- Hiện tại bắt đầu?
Marcus cười lạnh nói:
- Hi vọng cậu có thể kiên trì qua được năm phút đồng hồ.
Tần Dương cười nói:
- Không thành vấn đề, thanh kiếm kia tôi thắng chắc rồi!
Marcus quay đầu hướng Ralph, nói:
- Ralph, chỉ có thể thắng, không được thua!
Ralph cười gằn nói:
- Yên tâm, lão tổ tông, con nhất định sẽ thắng!
- Bắt đầu đi!
Tần Dương đứng đối mặt với Ralph trên bãi mặt cỏ rộng lớn ở phía trước pháo đài cổ, để tránh có người quấy nhiễu tới trận đấu, cho nên những người khác đều ở khoảng cách hai trăm mét.
Đây là đề nghị của Marcus, bởi vì lão ta muốn Tần Dương chết, lão ta lo lắng trong trận đấu một đám cường giả Chí Tôn phía bên kia sẽ ra tay, thậm chí dựa vào ưu thế nhân số cưỡng chế bảo vệ Tần Dương.
Trên khuôn mặt mấy người Lư Tây Phong đều mang vẻ lo lắng, bởi vì bọn họ cảm thấy hi vọng Tần Dương thắng được quá nhỏ.
Năm ngoái mới thực lực Thiên Nhân hai mươi lăm khiếu huyệt, năm nay đánh với Siêu Phàm đỉnh phong, như vậy có thể thắng sao?
Miêu Kiếm Cung trong đám người với ánh mắt thần thái sáng lạng nhất thấp thỏm chờ mong, hắn cũng muốn biết đồ tôn của mình hiện tại đã mạnh mẽ tới mức độ nào rồi.
Khà khà, hai mươi ba tuổi treo Siêu Phàm lên đánh.
Ngẫm lại đủ hứng thú đây!
- Haiz, lão Miêu à, ông không lo lắng sao, đây chính là đối thủ Siêu Phàm đỉnh phong đấy, Tần Dương thắng được không?
Lư Tây Phong liếc mắt nhìn Miêu Kiếm Cung, có chút lo lắng hỏi:
- Cách xa như vậy, nếu thật sự có nguy hiểm gì chúng ta cũng sẽ không kịp cứu viện đâu.
Miêu Kiếm Cung cười tủm tỉm đáp:
- Không cần cứu viện, nếu như nó đánh không lại mà vẫn dám đáp ứng trận đấu này, vậy thì tôi sẽ là người đầu tiên đánh nó!
- Haiz, lão Miêu à, trông mặt ông hớn hở thế kia, chắc chắn biết được gì đó, còn giấu diếm chúng tôi, quá không thú vị nữa rồi mà!
- Đúng vậy, chúng tôi tới đây chống lưng cho đồ tôn của ông đấy, ông ngược lại vẫn yên ổn ngồi câu cá, như vậy không tốt đâu!
Miêu Kiếm Cung nhìn mấy người lên tiếng thăm hỏi, lập tức không giấu diếm nữa, nhỏ giọng nói:
- Năm ngoái Tần Dương ở Bắc Cực mấy tháng, gần đây không phải mới trở về Trung Quốc đó sao?
- Bắc Cực?
Mấy người có chút sửng sốt, bỗng nhiên đều lập tức bình tĩnh lại.
- Trại huấn luyện Chí Tôn!
- Khó trách có lòng tin như vậy, lúc trước cậu ta là Thiên Nhân hai mươi lăm, tôi nghĩ hiện tại hẳn đã là Thiên Nhân đỉnh phong, ừ, không chừng đã tấn cấp Siêu Phàm rồi, cho nên mới có dũng khí như vậy đi!
- Lão Miêu, cậu ta đã là Siêu Phàm rồi à?
Miêu Kiếm Cung cười khà khà, không trả lời, chẳng qua cảm xúc đắc ý kia không cách nào dùng lời nói để miêu tả được.
Mọi người thấy vẻ mặt này của Miêu Kiếm Cung, đương nhiên đã hiểu ra, đều cùng nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
- Tần Dương mới hai mươi ba tuổi thôi nhỉ, thực lực của cậu ta tiến bộ như vậy là nhanh quá rồi!
- Có thiên phú như vậy, có bản lĩnh như vậy, còn nguyện ý khổ công tu luyện. Tôi cũng đã nghe nói qua về trại huấn luyện, nơi đó căn bản không phải nơi con người có thể sống được.
- Đúng rồi, lão Ngô, cô gái nhỏ của Thủy Nguyệt tông các bà không phải cũng mới tới đó sao, như vậy chẳng phải cũng cùng một đợt với Tần Dương sao?
Liễu Phú Ngữ khẽ nói:
- Vâng, chúng con cùng đợt, con tới trước, cậu ấy chen khó.
Liễu Phú Ngữ không chủ động nhắc tới chuyện Tần Dương có thể luyện thể, dù sao Liễu Phú Ngữ cô đây không hiểu rõ lắm Tần Dương đã đạt được đến trình độ nào rồi.
- Siêu Phàm đấu với Siêu Phàm đỉnh phong, được đấy, Tần Dương vẫn luôn có thể đánh bại đối thủ vượt cấp, trước đó mới vào Thiên Nhân đã có thể quét ngang cảnh giới Thiên Nhân của cả Nhật Bản trên võ đài của Nhật, hiện giờ đã bước vào Siêu Phàm, sợ rằng sẽ quét ngang cảnh giới Siêu Phàm đi. Sức chiến đấu này quả thật dọa người mà.
- Sau trận đấu này, thanh danh của nhóc con này sợ rằng sẽ càng tăng lớn hơn rồi!
Sau khi biết được Tần Dương đã đạt tới Siêu Phàm, một đám người lập tức không cảm thấy khẩn trương nữa. Mặc dù mới vào Siêu Phàm, đấu với Siêu Phàm đỉnh phong sẽ có thực lực cách biệt khổng lồ, nhưng mọi người dường như cũng đã như đã quên hết rồi vậy...
Chỉ có thể nói thành tích chiến đấu vượt cấp trước kia của Tần Dương quá dũng mãnh, khiến người ta theo bản năng đã xem nhẹ một số thứ gì đó.
Mọi người bên này cười cười nói nói, bầu không khí chớp mắt đã nhẹ nhàng hơn. Mà ở một bên khác, đám người Marcus có chút mụ mị, nhìn mấy cường giả Chí Tôn bên kia cười nói, trong lòng Marcus bỗng nhiên dâng lên mấy phần dự cảm bất thường...