Chương 1957: Cuộc chiến của sự cố chấp
Đây là một trận đấu cứng đối cứng!
Dù là Marcus hay là Lư Tây Phong, thì đều không có một ai lùi bước, cũng không có ai yếu thế.
Một chữ, đẹp!
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng lần từng lần đỡ đòn, rồi lại từng lần từng lần va chạm.
Có lẽ do Marcus đã có sự oán hận với trận thua trước đó, có lẽ vì Lư Tây Phong không muốn bị cho là yếu đuối trước mặt kẻ địch, sẽ đánh mất uy phong của người tu hành Trung Quốc, hai người dường như đã quên mất từng tuyệt học bản thân đã tu hành, cả hai dường như biến thành những con người vô cùng vô hạn bạo ngược, hoang dã, trừ việc dùng sức mạnh nguyên thủy nhất va chạm thì đều không hề dùng những thứ khác.
- Bọn họ đây là dựa vào thực lực mạnh mẽ của cảnh giới của chính mình để phân cao thấp mà, xem ra tạm thời vẫn đều không phân được cao thấp rồi, chỉ là không biết tiếp theo sẽ như thế nào đây?
- Lão Lư có chút cố chấp, người luyện khí vốn chú trọng sự biến hóa và linh hoạt hơn, ông ấy lại so đấu sức mạnh cơ thể với người luyện thể chú trọng sức mạnh, như vậy có chút giống như dùng cái bất lợi của mình đấu với cái có lợi của người ta rồi còn đâu.
- Đúng vậy, nếu lão Lư nguyện ý dùng thân pháp đối kháng với đối phương, tìm cơ hội ra tay thì cơ hội thắng khẳng định cao hơn rất nhiều. Hiện giờ như vậy ai thắng ai thua quả thật khó mà nói được.
- Trên gương mặt lão Lư đều là nụ cười tươi, dáng vẻ của một người rất hiền hòa, nhưng trong xương cốt ông ấy là một người rất kiêu ngạo, đối phương chiến đấu không sử dụng chiêu thức hóa, ông ấy cũng không không thèm dùng tới chiêu thức biến hóa, quả thật quá chính trực!
- Hi vọng lão Lư có thể thắng!
Tần Dương đứng bên người Miêu Kiếm Cung, nhìn tình thế trận đấu này, trong lòng ngập tràn sự lo lắng.
Hắn hiểu được hành vi của lão Lư, đây là phản ứng bình thường của một người kiêu ngạo sau khi đã bị khiêu khích và kích thích, đương nhiên hắn cũng phải có bản lĩnh này.
Chẳng qua dựa theo tình thế hiện tại, thực lực hai bên ngang nhau, ai cũng không nhìn ra được rốt cuộc ai có cơ hội thắng lớn hơn.
Lư Tây Phong và Marcus giống như hai khối đạn pháo liên tục va chạm ở điểm trung gian kia, ai cũng không muốn đến chậm dù chỉ một phân, vì đến muộn hoặc lùi lại thể hiện bản thân không bằng đối thủ, thể hiện cho việc bản thân đã thua!
Mỗi một lần oanh kích đều giống như tiếng sấm rền vang, mỗi một lần va chạm đều sẽ tạo ra một cái hố đất sâu. Dù sao sức mạnh của hai cường giả Chí Tôn toàn lực va chạm ắt sẽ rất cường đại, đừng nói là cỏ trên mặt đất, cho dù chiếc xe tăng đằng xa cũng sẽ bị ép thành bàn sắt.
Tất cả mọi người đều phải đổ mồ hôi trước trận đấu của hai người đàn ông này.
Nấm đấm cả hai va chạm từ ban đầu vô cùng mạnh mẽ hung hãn đến khi trở nên đuối dần đến mức vô lực, sắc mặt cả hai đỏ lên, ánh mắt hung ác nhìn đối phương, giống như đang gà chọi vậy.
Tuy đều chiến đấu, chém giết, liều mạng với nhau, nhưng dù là trong mắt Lư Tây Phong hay là Marcus thì đều không kiềm chế được ý kính trọng với đối phương.
Đây là một kình địch.
Động tác của cả hai từ hung mãnh đến yếu nhược, cả hai đều đã bắt đầu thở dốc, nhưng ánh mắt càng lúc càng sáng ngời.
Sau một lần đối cứng không phải cường ngành cũng chẳng phải kiên quyết, chân cả hai đồng thời đều mềm nhũn, tiếp đó cưỡng chế đứng vững cơ thể, đều nhìn thoáng qua đối phương, khi ánh mắt vừa va chạm, trong ánh mắt đều có chút vi diệu.
Đó là một loại luyến tiếc đối với kỳ phùng địch thủ!
Đó là một sự quật cường không ai chịu nhận thua với ai!
Đó là một loại ý chí tôi nhìn xem anh còn được không, nếu anh còn được thì tôi đây không được cũng nhất định sẽ được!
Ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, giây tiếp theo đã thẳng lưng, đồng thời cùng bước lên phóng về hướng chính giữa, chẳng qua tốc độ kia đã không còn giống như gió chạy sét đánh, không còn hung ác như trước, mà ngược lại lộ ra có chút mệt mỏi.
Cả hai một lần nữa cùng va chạm.
Ầm!
m thanh nhỏ hơn mấy phần, hố hãm dưới mặt đất cũng nông hơn rất nhiều...
Sắc mặt của đám người Tần Dương đều trở nên có chút vi diệu, thậm chí còn có phần kỳ quái.
Không chỉ có đám người Tần Dương đội Trung Quốc, mà đến cả đám người phía Marcus cũng đều thể hiện vẻ mặt quái dị...
Tuy rằng các người hung hăng, nhưng cảnh đấu như thế này như thế nào lại cảm thấy kỳ lạ như vậy?
Bọn họ quả thực đều liều mạng, đều cố gắng muốn đánh bại đối phương, nhưng hiện giờ cảnh này lại trở nên có chút ngượng ngùng.
Hai người dường như đã kiệt sức, nhưng cả hai đều không nguyện ý từ bỏ phương thức đối chiến liều mạng nguyên thủy một cách ngốc nghếch này. Trong mắt họ đều ngập tràn thứ chiến ý bùng cháy như cũ.
- Con mẹ nó, còn tiếp tục liều mạng như vậy nữa... hay là ngăn cản?
Trong đoàn thể lão nhân Trung Quốc có người không kiềm chế được đưa ra ý kiến của chính mình:
- Giỏi lắm thì xem như hai bên ngang tay thôi, dù sao trông qua quả thật là ngang tay mà...
- Tôi cũng hiểu được như vậy có chút gì đó, hiện giờ cả hai liều mạng gần như là lực ý chí, chỉ là thật sự còn tiếp tục nữa còn ý nghĩa sao?
Mọi người tập trung ánh mắt nhìn tới Miêu Kiếm Cung, dù sao tất cả mọi người ở đây đều vì hắn triệu tập tới, đều là bạn bè của hắn, nếu phải ra mặt thì hắn ra mặt khẳng định là thích hợp nhất.
Miêu Kiếm Cung cười khổ:
- Mấy người cũng không phải không biết tính cách của lão Lư, khi ông ấy kiêu ngạo lựa chọn phương thức này chiến đấu, thì kết cục cũng đã định phải phân ra được cao thấp, không phải thứ chúng ta có thể quyết định được. Ngang tay? Tôi nghĩ dù là Marcus hay là Lư Tây Phong thì cũng chưa chắc đã nguyện ý nhận kết quả này...
Mọi người im lặng, liếc nhau, muốn nói lại thôi.
Đúng vậy, bọn họ cho dù nhất định không quen biết nhau, nhưng vì quan hệ với Miêu Kiếm Cung mà tụ tập cùng nhau, nhưng đại khái vẫn biết một hai về nhau.
Lư Tây Phong đối nhân xử thế ôn hòa, chưa từng tự cao tự đại, nhưng thâm tâm của hắn kỳ thật là một con người vô cùng kiêu ngạo.
Tất cả mọi người đều là cường giả Chí Tôn, cho nên thực sự có thể hiểu được loại kiêu ngạo này, khi hắn đã quyết định làm như vậy thì hắn đã phải quyết định nhất định phải phân ra một thắng một bại.
Marcus và Lư Tây Phong vẫn không ngừng bước chân của chính họ.
Bọn họ gục ngã, bọn họ đứng dậy, bọn họ tiếp tục tấn công đối phương.
Trong mắt bọn họ chỉ có nhau, không có bất cứ người nào khác.
Trận đấu này thậm chí đã vượt xa bản thân ý nghĩa ban đầu của chính nó rồi.
Cả hai đều có chút chật vật, dù là ai, việc chém giết không có bất cứ phong phạm cao thủ nào như vậy đều khó có thể trở nên ưu nhã được.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, lặng lẽ nhìn theo tràng cảnh này, nhìn hai người họ giãy dụa, nhìn dáng vẻ không vững của bọn họ, nhìn bọn họ dựa vào lực ý chí của chính mình cố gắng lần cuối cùng.
Hoặc là thắng, hoặc là... hoàn toàn gục ngã.
Bất kể là phía đám người Marcus hay phía đám người Trung Quốc, thì trong ánh mắt tất cả mọi người đều có ý tôn kính.
Mặc kệ hai người kia xuất phát từ thân phận hay động cơ gì, vào giờ phút này sự nhiệt tình chiến đấu và chấp nhất với thắng thua của bọn họ đáng cho tất cả những người ở đây phải khâm phục.
Động tác của cả hai ngày càng chậm, sức lực ngày càng yếu đi, sau một lần đánh hung hăng cả hai đã đồng loạt ngã về phía sau.
Lúc này hai người họ đã không tiếp tục đứng dậy nữa.
Rất lâu sau, trong hai người ngã xuống đã có một bóng dáng run rẩy đứng dậy, một bóng dáng khác dường như bị kích thích, cũng cắn răng run rẩy đứng dậy, nhưng còn chưa đứng vững thì chân đã mềm nhũn, một lần nữa ngã xuống mặt đất.