Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1946 - Chương 1958: Hiệp Định Bí Mật

Chương 1958: Hiệp định bí mật
 

- Tôi thắng rồi!

Người đang đứng là Lư Tây Phong, dáng vẻ của hắn ta vô cùng chật vật, toàn thân dính đầy bụi đất, quần áo cũng rách tơi tả, mái tóc hỗn loạn giống như ổ gà, nhưng trên gương mặt của hắn lộ ra một nụ cười như của một đứa trẻ, ngập tràn mấy phần đắc ý không hề che dấu.

Marcus ngã lăn trên mặt đất, sắc mặt bình tĩnh đến khác thường, nhìn về phía lão nhân trước mặt mình, trong mắt lão lại không hề xuất hiện bất cứ sự căm hận nào.

Lư Tây Phong không sử dụng bất cứ chiêu số thâm trầm âm hiểm gì, thậm chí đến cả các kỹ xảo vận dụng linh khí cũng không sử dụng tới, mà hắn lại lựa chọn phương thức đánh ngốc nhất cũng là trực tiếp nhất mà đánh bại lão.

Mặc dù tính cách của Marcus rất ngông nghênh, không coi ai ra gì, nhưng chung quy cũng vẫn là một người tu hành, khâm phục thực lực và ý chí của đối phương, càng khâm phục sự cố chấp của đối phương hơn.

Lão thua tâm phục khẩu phục.

Người thanh niên Lư Tây Phong dẫn tới kia chạy nhanh bước tới bên cạnh Lư Tây Phong, vươn tay đỡ lấy Lư Tây Phong. Bất cứ người nào ở đây đều có thể nhìn ra được mặc dù Lư Tây Phong thắng, nhưng thắng rất gian khổ. Hắn hiện giờ có thể gắng gượng không ngã xuống đã không dễ dàng rồi.

Lư Tây Phong được dìu về, bật cười nói với mọi người:

- Cũng may không khiến mọi người mất mặt, miễn cưỡng thắng.

Miêu Kiếm Cung cười bất lực:

- Ông đấy, đã một bó tuổi rồi, còn làm nhiệt huyết như vậy, khiến cho bản thân giống như một thằng nhóc nhiệt huyết mười bảy, mười tám tuổi vậy. Người tu hành luyện khí nếu đều chiến đấu giống như ông, vậy còn tu hành nhiều bí thuật như vậy làm gì, mỗi lần đánh nhau trực tiếp xắn tay áo lên là được rồi.

Lư Tây Phong cười khà khà:

- Khó có được một cơ hội ra tay thoải mái như vậy, dù thế nào cũng phải chiến một trận đàng hoàng, mặc dù phương thức có chút vụng về, nhưng thật sự rất sung sướng mà!

Miêu Kiếm Cung bất lực lắc đầu, quay đầu nói với phía đối diện:

- Ba trận thắng hai, chúng tôi đã thắng hai trận rồi, trận thứ ba này không cần phải đánh nữa chứ?

Marcus cũng đã được người của gia tộc Dulles đỡ sang một bên, sắc mặt tái nhợt, trông qua có chút suy yếu, lão trầm mặc gật đầu:

- Có thể!

Ba chiến hai bại, quả thật không còn gì tiến hành trận đấu thứ ba nữa, hơn nữa Marcus vốn là người lợi hại nhất trong số bốn người rồi, vốn dự định xuất hiện trấn áp, nhưng cũng vì đã thua một trận trước đó nên lão mới quyết định lên sàn, tạo sự tự tin dứt khoát cho người khác, chẳng qua không ngờ chính lão cũng vấn thua.

Miêu Kiếm Cung thấy Marcus không có ý kiến gì nữa liền cười nói:

- Vậy chúng tôi đây liền cáo từ thôi, ân oán giữa Tần Dương và gia tộc Dulles cũng xóa bỏ!

Marcus đương nhiên sẽ không giữ bọn họ lại. Mọi người lên xe, rời khỏi pháo đài cổ, Thomas lo lắng hãi hùng đứng bên cạnh cũng thở phào một hơi, tối đa cũng chỉ thả về mà thôi. Marcus đã không truy cứu cái chết của Marcus nữa, đương nhiên cũng không tới phiên Thomas lên tiếng, huống chi bọn họ vốn không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh Jules chết trong tay đám người Tần Dương, gã chỉ mất tích mà thôi.

Không có thi thể, thì lấy đâu ra án mạng?

Trong khách sạn, mọi người tụ tập tại phòng lớn, Tần Dương mở tiệc cảm ơn các vị tiền bối từ xa tới hỗ trợ mình, nếu đã đến rồi, Tần Dương thu thập ý kiến của mọi người, chuẩn bị đi chơi ở địa điểm gần đây, coi như du lịch, đâu thể để mấy lão nhân họ từ xa mà tới, vấn đề vừa kết thúc đã vội vàng trở về được.

Làm người làm việc gì cũng không cần như vậy, huống chi nhiều cường giả Chí Tôn như vậy, Tần Dương coi như quen mặt, tạo quan hệ, chung quy cũng là một chuyện tốt.

Sau khi ăn xong, Tần Dương thuận thế ngó qua vào phòng khách sạn thăm hỏi Lư Tây Phong.

Lư Tây Phong nhìn thấy Tần Dương, ánh mắt có chút kinh ngạc:

- Là tiểu Tần à, tìm ta có chuyện gì không?

Tần Dương cười nói:

- Lúc trước tiền bối liều mạng với Marcus, con lo lắng cơ thể tiền bối bị thương, cho nên liền tới thăm một chút, xem xem có thể giúp được ở đâu không. Con đi theo sư phụ học y nhiều năm, hiểu được một chút y thuật...

Trên gương mặt của Lư Tây Phong nở nụ cười hiền lành:

- Tiểu Tần con có lòng rồi, nhưng mà thần y nổi tiếng cả nước, sao chỉ dừng lại ở hiểu một chút y thuật được. Thằng nhóc con đấy, khiêm tốn rồi!

Tần Dương cười ha ha nói:

- Tiền bối quá khen, thần y quả thật không dám nhận.

Lư Tây Phong bảo Tần Dương vào phòng, cười nói:

- Cơ thể như thế nào bản thân người tu hành tự hiểu rõ được, không có gì đáng ngại, chỉ là nội tạng bị chấn thương một chút và mệt mỏi mà thôi, chỉ cần tu dưỡng một thời gian ngắn là có thể khôi phục, tiểu Tần không cần lo lắng, lão già ta mặc dù tuổi đã cao, nhưng gân cốt cơ thể không yếu ớt như vậy.

Nếu Lư Tây Phong đã nói như vậy, thì đương nhiên Tần Dương cũng không chữa bệnh cho Lư Tây Phong nữa, dù sao giống như lời Lư Tây Phong nói, người tu hành hiểu rất rõ tình huống của cơ thể mình, thực lực càng mạnh càng hiểu rõ ràng hơn.

Tần Dương tới tăm Lư Tây Phong, một mặt đương nhiên là bày tỏ quan tâm tới Lư Tây Phong, dù sao hắn đấu trận đấu kia chung quy cũng vì Tần Dương, người trong cuộc không tới thăm một chút hiển nhiên không phải đạo, vả lại Tần Dương cũng còn có một mục đích khác.

- Tiền bối, lúc trước con thấy người khi nhìn thấy được thanh đại kiếm Thập Tự kia rất bàng hoàng, người dường như nhận ra thứ kim loại màu xanh đen trên kiếm phong của thanh đại kiếm Thập Tự kia.

Lư Tây Phong hơi sững sờ, bỗng nhiên bật cười:

- Thằng nhóc con này, hai mắt ngược lại rất hiểm, vào thời điểm đó còn có tinh lực chú ý tới phản ứng của ta.

Tần Dương cười nói:

- Mặc dù thanh đại kiếm Thập Tự này là bảo vật gia truyền của gia tộc Lois, nhưng Lois và Andy đều chỉ biết thanh đại kiếm kia là tổ tông của bọn họ làm ra được công lớn gì đó được thưởng, nhưng cụ thể là gì bọn họ cũng không rõ lắm, mà con cũng rất tò mò chất liệu của thanh đại kiếm này, dù sao nó trông có vẻ nặng như vậy, nhưng trên thực tế cũng không nặng, vả lại kiếm phong kia vô cùng sắc bén và kiên cố, con hoàn toàn không nhìn ra được nó thuộc loại kim loại gì. Tiền bối có thể giải thích nghi hoặc này của con không.

Ánh mắt của Lư Tây Phong có chút do dự, cuối cùng thở nhẹ một cái nói:

- Thứ kim loại này con không nhận ra rất bình thường, bởi vì nó vốn dĩ không thuộc về Trái Đất.

Không thuộc về Trái Đất?

Tần Dương giật mình, việc này trước đó hắn đã biết, hắn còn suy đoán có phải là kim loại đặc biệt từ thiên thạch gì đó, sau đó bị loài người nhặt được chế tạo thành vũ khí hay không.

- Là thiên thạch từ ngoài không gian sao ạ?

Lư Tây Phong lắc đầu:

- Ta không cách nào giảng giải tỉ mỉ cho con nguồn gốc của những thứ kim loại này, bởi vì ta đã từng ký hiệp định bí mật, nhưng ta chỉ có thể nói cho con biết loại kim loại này có được không dễ dàng, vô cùng ít, bởi vì có tính chất đặc biệt là nhẹ mà cứng, dùng để chế tác vũ khí rất rất tốt, chỉ cần cho một ít thứ kim loại kia vào, thì phẩm chất của vũ khí đều sẽ tăng lên rất nhiều, như kiếm phong của thanh đại kiếm Thập Tự này dùng thứ kim loại đó chế tác thành đã rất trân quý rồi.

Tần Dương nhíu mày, chỉ là kiếm phong được chế tác từ thứ kim loại kia đã rất trân quý rồi, vậy nếu dùng thứ kim loại đó chế tác thành cả một thanh diệt kiếm thì sao?
Bình Luận (0)
Comment