Chương 1960: Con đường của Liễu Phú Ngữ
Tần Dương và Tư Đồ Hương dẫn theo mấy lão nhân đi vòng vèo Philadelphia mấy ngày, phục vụ ăn ngon mặc đẹp chơi vui, đảm nhiệm vai trò người tiếp đãi và hướng dẫn du lịch.
- Sức chiến đấu của anh hiện giờ hung hãn như vậy rồi, có thể bỏ rơi tôi ngày càng xa rồi!
Trong nhà hàng, Liễu Phú Ngữ ngồi bên cạnh Tần Dương, ánh mắt nhìn Tần Dương có phần vi diệu.
Tần Dương cười ha ha:
- Cô nhìn chằm chằm tôi làm gì, tôi cũng không phải kẻ địch của cô, cũng không phải đối thủ của cô.
Liễu Phú Ngữ bĩu môi:
- Anh trước kia cũng không phải đối thủ của tôi.
Tần Dương cười nói:
- Cô còn nói tới chuyện này! Lúc trước khi ở trong rừng cây nhỏ trong trường cô đánh tôi một trận, tôi còn nói muốn báo thù đấy, khà khà...
Sắc mặt của Liễu Phú Ngữ lập tức trở nên mất tự nhiên, bởi vì khi ấy Tần Dương có nói là phải đánh bại cô, sau đó hung hăng đánh cô...
- Anh còn nhớ à! Đàn ông có thể đừng nhỏ mọn như vậy được không!
Tần Dương phản biện:
- Tôi vẫn nhỏ mọn mà, hiện tại tôi đánh cô hoàn toàn không thành vấn đề, chẳng qua tôi cũng sẽ không đánh cô, như vậy đã đủ rộng lượng rồi được không, nếu thật sự nhỏ mọn thì tôi đã sớm ra tay rồi.
Liễu Phú Ngữ lập tức nghẹn lời, trầm mặc mấy giây sau đó thở dài:
- Thực lực của anh tiến bộ thật sự là quá nhanh.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Chỉ là thực lực tu hành thôi, thật ra cũng không vượt hơn bao nhiêu so với cô đâu, chỉ có thể cơ thể này của tôi có chút đặc biệt mà thôi, nhiều nhất xem như đại nạn không chết tất có phúc đến cuối đời đi.
Tần Dương nói đến đây, chợt nhớ tới trước kia đi cùng nhóm Ingle vào trong sơn động mạo hiểm gặp phải quái thú. Đầm nước trong lòng núi kia không biết sâu cạn thế nào, không biết ẩn giấu bao nhiêu quái thú. Nghĩ tới gần đây xuất hiện đủ loại quái thú, tư duy của Tần Dương lập tức có chút mở rộng, đầm nước trong sơn động kia có khi nào cũng có quái thú ẩn núp hay không?
- Tiếp theo đây anh dự định làm gì?
Tần Dương cười thả một miếng bít tết vào trong miệng mình, bưng ly rượu vang đỏ lên nhấp một ngụm:
- Sống thôi, sống qua ngày, còn có thể làm gì nữa?
Liễu Phú Ngữ nhìn Tần Dương bằng ánh mắt nghi ngờ:
- Cứ như vậy sao? Vậy anh chạy tới trại huấn luyện Chí Tôn chịu khổ làm gì?
Tần Dương bày ra dáng vẻ bất lực:
- Không như vậy thì còn có thể làm gì? Tôi cũng không phải người Sắt, cũng không phải Người Nhện, chẳng lẽ tôi còn phải đi khắp thế giới làm anh hùng đánh quái thú sao. Cho dù tôi muốn, thì với chút ít thực lực ấy của tôi cũng không đủ. Còn về việc tôi đi trại huấn luyện, nguyên nhân không phải đã nói với cô rồi sao, đắc tội với người ta, cường giả Chí Tôn mà, tôi không được trốn tránh chút à. Vả lại tăng thực lực của chính mình lên, gặp chuyện chung quy cũng có thể thêm một phần sức phản kháng. Mặc dù hiện tại gặp phải cường giả Chí Tôn vẫn hết cách như cũ, nhưng đối thủ Siêu Phàm tôi đã không sợ nữa.
Liễu Phú Ngữ tò mò hỏi:
- Tôi thấy anh chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Ralph, sức chiến đấu tổng hợp lại của anh rất mạnh, như vậy nếu quả thật gặp phải đối thủ cấp Thông Thần thì sao?
Tần Dương bĩu môi nói:
- Thực lực Thông Thần đương nhiên tôi không phải đối thủ rồi, nhưng liều mạng chung quy vẫn có thể làm, đánh không lại chạy thục mạng thôi, không đến mức không có sức phản kháng giống như trước.
Ánh mắt của Liễu Phú Ngữ có chút phức tạp. Mới vào Siêu Phàm đã có thể thoải mái đánh Siêu Phàm đỉnh phong, gặp phải Thông Thần cũng có thể liều mạng đánh một trận, sức chiến đấu thế này thật sự khiến người ta phải khâm phục.
- Cô thì sao, trước kia du lịch vòng quanh thế giới, sau đó chạy tới trại huấn luyện Chí Tôn một cách khó hiểu, hiện giờ cô dự định chuẩn bị làm gì?
Ánh mắt của Liễu Phú Ngữ trong nháy mắt có chút bối rối:
- Tôi còn chưa xác định, chẳng qua dù sao tôi cũng không muốn trở về Thủy Nguyệt tông sống cuộc sống bình thản.
- Không xác định? Tức là có ý định rồi?
Tần Dương xiên miếng bít tết bỏ vào trong miệng, cười hỏi một câu.
Hắn không bất ngờ trước quyết định của Liễu Phú Ngữ. Thế giới này nhiều màu sắc như vậy, Liễu Phú Ngữ còn trẻ tuổi như vậy, nếu như nói chưa từng chứng kiến thế giới này có lẽ còn có thể tiếp tục ở trong núi sâu. Nhưng nếu đã hiểu rõ thế giới này rồi, thì sao còn có thể yên tĩnh tiếp được?
Có lẽ chỉ có những người tổn thương về mặt tình cảm hoặc có kinh nghiệm đặc thù, nản lòng thoái chí, không còn lưu luyến trần thế nữa mới có thể an tâm an tịnh sống ở những nơi vắng vẻ, thanh tịnh.
- Trước mắt có hai loại quyết định, một là gia nhập cơ quan liên quan, làm một số công việc có tính thử thách, hai là tự mở một cửa hàng nhỏ...
Tần Dương hơi có chút kinh ngạc:
- Hai quyết định này của cô chênh lệch có chút nhiều đó, cô dự định mở cửa hàng nhỏ gì, hứng thú, sở thích, hay là vì kiếm tiền? Nhưng Thủy Nguyệt tông các cô cũng không thiếu chút tiền này nhỉ?
Thủy Nguyệt tông đương nhiên không thiếu tiền, như học phí Liễu Phú Ngữ tham gia trại huấn luyện Chí Tôn đã là hai mươi triệu đô la, đó cũng không phải một con số nhỏ, không phải ai cũng có thể lấy ra được.
- Ừ, không phải kiếm tiền, coi như là sở thích đi, thời gian dù sao vẫn phải trôi qua, không phải sao?
Tần Dương tò mò hỏi:
- Vậy cô dự định mở loại cửa hàng gì?
Liễu Phú Ngữ hiển nhiên đã có sự so sánh đánh giá, không do dự đáp:
- Mở quán cà phê, loại có rất nhiều sách kia... Ừ, còn có thể bổ sung cơm ăn...
Tần Dương cười nói:
- Như vậy không tồi, kinh doanh đồng thời bản thân cũng có thể đọc sách, cuộc sống rất thanh nhàn.
Liễu Phú Ngữ hơi nhíu mày:
- Hiện tại tôi vẫn chưa quyết định được.
Tần Dương cười đề nghị:
- Tôi cảm thấy việc mở cửa hàng rất tốt, không chừng ngày nào đó có trai đẹp đến làm khách, hai người vừa đối mắt thì việc lớn cả đời của cô được giải quyết rồi, còn gia nhập cơ quan tương quan thì giống như cô nói, tràn ngập tính khiêu chiến, nhưng thường cũng sẽ rất bận rộn và nguy hiểm...
Giọng điệu của Liễu Phú Ngữ lập tức có phần bất mãn:
- Tôi không sợ nguy hiểm.
Tần Dương cười buông dĩa ăn xuống:
- Tôi không nói cô sợ nguy hiểm, tôi chỉ đang bàn luận thôi, hơn nữa tôi chỉ đưa ra lời đề nghị của mình, quyền lựa chọn cuối cùng vẫn ở trong tay cô, như Trần Hầu ấy, anh ấy lựa chọn gia nhập cơ quan người tu hành, hơn nữa là còn cơ quan đặc biệt gì đó...
Cơ quan đặc biệt?
Tần Dương ngừng nói trong nháy mắt. Hắn bỗng nhiên nhớ tới lời Lư Tây Phong nói, trong đầu theo bản năng xuất hiện một suy đoán, cơ quan Trần Hầu gia nhập hình như cũng rất bí mật, không phải là cái cơ quan đặc biệt có liên quan tới Ám Kim kia chứ?
Không trùng hợp như vậy chứ?
Tần Dương bỗng nhiên cảm thấy bản thân có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều. Một quốc gia đương nhiên có rất nhiều cơ quan cần giữ bí mật, nào có trùng hợp như vậy?
Liễu Phú Ngữ nhướng mày:
- Trần Hầu?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Anh ta cũng phải sau khi lần so tài trao đổi kia kết thúc mới quyết định, có thể là trận trao đổi đã kích thích cảm xúc yêu nước của anh ấy. Anh ấy lựa chọn ra sức vì nước, dùng lời của anh ta nói thì làm chút chuyện có ý nghĩa, đương nhiên cũng chẳng phải cứ nhất định ra sức vì nước mới đúng là có ý nghĩa, sống tốt, cố gắng làm việc, đây cũng là điều có ý nghĩa. Không phải có câu có ý nghĩa chính là sống thật tốt đó sao...
Liễu Phú Ngữ dùng dĩa chọc chọc miếng bò bít tết trên đĩa, nhưng không bỏ vào miệng, hiển nhiên trong lòng cô còn đang suy nghĩ chuyện gì đó. Một lúc lâu sau cô ngẩng đầu lên, khẽ cười nói:
- Vậy tôi mở cửa hàng trước đi, dù sao nếu như tôi gia nhập cơ quan tương quan, thì cái ý tưởng nhỏ bé kia của tôi cơ bản không làm xong được... Mở tiệm trước, nếu như ngán rồi thì gia nhập cơ quan tương quan. Quyết định như vậy đi!