Chương 1966: Lục Thiên Sinh nghịch tập
Thực ra từ lâu đã có người thảo luận về ô tô thông minh, chỉ là bây giờ hoàn toàn biến thành sự thật thì cường độ thảo luận tất nhiên cũng sẽ mạnh hơn. Nhất là lần này Tần Dương quan tâm đến nó như thế, toàn bộ internet dường như bùng nổ.
Mỗi người một kiểu, ý kiến nào cũng có, nhưng nói tóm lại thì có ba nhóm.
Nhóm tán thành, nhóm người này thường tương đối cởi mở, tin tưởng vào khoa học kỹ thuật. Bọn họ cho rằng lái xe thông minh sẽ là một bước tiến lớn trong công nghệ. Mọi người nên chấp nhận và thích nghi với nó, ngay cả khi trong quá trình có thể có một số nhược điểm, nhưng làm gì có bước ngoặt nào trong công nghệ không có những khúc mắc?
Nhóm phản đối, nhóm người này không tin vào công nghệ, khó có thể chấp nhận được công nghệ cao. Bọn họ cho rằng bản thân con người mới là đáng tin cậy nhất. Làm sao có thể giao tính mạng của mình cho một thứ chương trình không đáng tin cậy như thế?
Những người như vậy có thể tiếp thu tivi, máy vi tính, hoặc khoa học kỹ thuật tiến bộ như phi thuyền. Thế nhưng các công nghệ liên quan đến cuộc sống hàng ngày và liên quan đến mạng sống của mình như lái xe tự động thì lại có mâu thuẫn. Dù sao thì mạng sống chỉ có một, nếu như một ngày nào đó xảy ra chuyện gì thì xong đời rồi.
Nhóm người này thường sẽ liệt kê ra rất nhiều tình huống có thể xảy ra, ví dụ như tín hiệu gián đoạn, tín hiệu truyền đi không kịp thời, tác động của thời tiết, hacker tấn công, phá hoại do con người tạo ra… để nâng cao sự tin tưởng vào sự phản đối của họ.
Nhóm người thứ ba là những người bảo thủ. Nhóm người này không tán thành như những người thuộc phe ủng hộ, cũng không phản đối mãnh liệt như những người thuộc phe chống đối, “Cứ nhìn xem, nếu như mấy năm sau khi đưa vào hoạt động mà không có vấn đề gì xảy ra, tất cả mọi người đều dùng thì tôi cũng mua một cái để dùng.” Đây là suy nghĩ của hầu hết những người trong nhóm này, và nhóm người đó chiếm tỷ lệ rất lớn.
Quan điểm cá nhân của Tần Dương đương nhiên là tán thành, sự phát triển của khoa học kỹ thuật giống như một quả cầu tuyết, càng ngày càng nhanh. Sự phát triển của khoa học một năm sau có thể bù đắp lại được ba năm, năm năm thậm chí là mươi năm trước đó. Con người luôn luôn phải nhìn về phía trước, phải học được cách tiếp nhận sự thay đổi của khoa học kĩ thuật. Huống hồ lái xe tự động cũng không phải là sự thay đổi duy nhất, nó chỉ là mang lại cho mọi người nhiều sự lựa chọn hơn mà thôi.
Ngay cả khi bạn mua một chiếc xe được trang bị hệ thống lái xe thông minh của Long Đằng, nếu bạn không muốn lái xe thông minh thì vẫn có thể tự lái xe.
Tần Dương cũng biết trong quá trình thay đổi sẽ có thể xảy ra vấn đề, nhưng chẳng lẽ chỉ vì xảy ra vấn đề mà dừng bước tiếp sao?
Sau khi Tần Dương đăng Weibo thì đã gác chuyện này sang một bên, dù sao thì hắn cũng đã làm tất cả những chuyện có thể làm, chuyện còn lại không phải việc của hắn, hắn còn phải chuyên tâm vào việc riêng của mình.
Ngay lúc Tần Dương đang tập trung luyện tập kĩ năng diễn xuất thì một chiếc ô tô màu đen đột nhiên xuất hiện trước biệt thự của Mạc Vũ.
Chiếc xe màu đen dừng bên ngoài biệt thự, một người đàn ông trung niên mảnh khảnh xuống xe, thì ra là người đã biến mất từ lâu Lục Thiên Sinh!
Kể từ khi Lục Thiên Sinh thách đấu với Mạc Vũ, sau đó bị Mạc Vũ làm bị thương nặng thì đã hoàn toàn biến mắt khỏi tầm mắt của mọi người, ngay cả người của Lục gia cũng không nhìn thấy ông ta.
Lục Thiên Sinh đứng tại chỗ nhìn xung quanh một chút, ánh mắt hơi u ám, chậm rãi đi tới bức tường bên cạnh biệt thự, cả người hơi lắc một cái đã đứng thẳng trên tường.
“Mạc Vũ, ra đây đánh một trận!”
Bóng người trong phòng lóe lên, bóng dáng gầy gò của Mạc Vũ xuất hiện trong sân, nhìn Lục Thiên Sinh đang đứng trên tường, ánh mắt hơi đổi.
“Lục Thiên Sinh!”
Lục Thiên Sinh cười lạnh, ánh mắt nhìn Mạc Vũ tràn đầy thù hận: “Không ngờ lại là tôi có phải không? Có lẽ trong lòng ông, tôi vĩnh viễn không có khả năng tái đấu với ông!”
Mạc Vũ nhíu mày, lúc trước ông cùng Lục Thiên Sinh đánh một trận, Lục Thiên Sinh bị thương không nhẹ, thậm chí có thể nói là chặt đứt con đường tu luyện của ông ta. Mạc Vũ cũng cho rằng ân oán giữa mình và Lục Thiên Sinh cũng chấm dứt từ đó, nhưng hôm nay lại nhìn thấy Lục Thiên Sinh thì Mạc Vũ biết mình đã nghĩ nhầm rồi.
“Vết thương của ông… đã lành?”
Lục Thiên Sinh lạnh giọng cười: “Ông là thần y, ông biết rõ vết thương của tôi không thể chữa khỏi bằng cách thông thường! Chính vì ông nghĩ như vậy nên mới có thể ung dung như thế?”
Mạc Vũ bình tĩnh nhìn Lục Thiên Sinh: “Bây giờ ông muốn khiêu chiến với tôi?”
“Đúng vậy, lần này ông nhất định sẽ thua. Hôm nay tôi sẽ trả lại tất cả những nhục nhã tôi từng chịu!”
Mạc Vũ cười nhạt: “Ở đây không có khán giả!”
Lục Thiên Sinh lắc đầu, trên mặt lộ ra vài phần lạnh lùng và bình tĩnh: “Tôi không cần khán giả, tôi chỉ cần đánh bại được ông thì trong lòng tôi sẽ cảm thấy bình yên!”
Trong lúc nói chuyện, Khang Huy và Hà Tú cũng từ trong nhà chạy ra, trong tay Hà Tú còn cầm một thanh kiếm.
Lục Thiên Sinh liếc mắt nhìn bọn họ, sau đó trực tiếp bỏ qua, hiển nhiên không để hai người này vào mắt: “Mạc Vũ, đánh với tôi một trận, tôi tha cho ba người các ông một mạng!”
Sắc mặt Mạc Vũ hơi thay đổi một chút: “Có vẻ ông rất tự tin.”
Vẻ mặt Lục Thiên Sinh vặn vẹo: “Từ sau trận chiến trước kia tôi đã phải chịu vô vàn gian khổ, suýt chút nữa đã rơi vào địa ngục. Nhưng tôi vẫn sống sót, vậy thì đã đến lúc ông phải trả giá rồi!”
Mạc Vũ biết nếu không nghênh chiến thì Lục Thiên Sinh sẽ không bao giờ từ bỏ ý định, lập tức sảng khoái nói: “Được, tôi chấp nhận lời khiêu chiến của ông!”
Lục Thiên Sinh vươn vai, chạy về phía rừng cây phía sau biệt thự: “Đi theo tôi!”
Mạc Vũ xoay người nháy mắt ra hiệu với Hà Tú, sau đó chạy cùng Lục Thiên Sinh về phía rừng cây. Khang Huy nắm lấy thanh kiếm trong tay Hà Tú, gấp gáp nói: “Lục Thiên Sinh không hề sợ hãi, ông ta cảm thấy mình chắc chắn sẽ đánh bại Mạc tiên sinh. Cô gọi điện thoại cho Tần Dương, bảo anh ấy nghĩ cách xem có thể ngăn chặn trận đấu này hay không.”
“Được!”
Khang Huy cầm kiếm đuổi theo Mạc Vũ, Hà Tú vội vã lấy điện thoại gọi cho Tần Dương, nói ngắn gọn mấy câu rồi cũng lao về phía cánh rừng.
Hà Tú đi sau chưa đến hai phút, thế nhưng chờ đến khi cô đuổi đến nơi thì đã thấy Mạc Vũ ngã xuống đất, khóe miệng đầy máu. Khang Huy ngã ở bên cạnh, hôn mê bất tỉnh, sau lưng anh ta còn một thân cây bị đổ.
Lục Thiên Sinh giẫm lên ngực Mạc Vũ, cười nói: “Ông thua rồi! Cuối cùng ông đã thua trong tay tôi! Ông vẫn không bằng tôi!”
Giọng nói của Lục Thiên Sinh tràn đầy thê lương, giống như đang gào thét.
Khóe miệng Mạc Vũ vẫn không ngừng rỉ máu, ánh mắt khiếp sợ nhìn Lục Thiên Sinh bị hắc khí bao trùm như bị trúng độc: “Ông dám luyện hắc sát ma công! Ông không muốn sống nữa sao!”
Lục Thiên Sinh nhìn Mạc Vũ, ánh mắt dữ tợn và tràn đầy phẫn nộ: “Sống? Nếu để tôi sống cả đời dưới cái bóng của ông thì tôi thà chết đi còn hơn! Đúng vậy, tôi luyện hắc sát ma công, tôi tự nguyện. Điều quan trọng là tôi thắng, bây giờ tôi là người chiến thắng, ông thua rồi!”