Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1955 - Chương 1967: Thế Mà Cậu Lại Còn Nói Lý Với Tôi Ư?

Chương 1967: Thế mà cậu lại còn nói lý với tôi ư?
 

Khi Tần Dương nhận được cuộc gọi của Hà Tú thì đúng lúc đang nghỉ ngơi, hắn đang đối diễn với Lý Tư Kỳ.

Mặc dù buổi quay chưa thực sự bắt đầu nhưng tất cả đều đã nắm được kịch bản, dựa theo kịch bản để đối diễn. Đây cũng có thể là luyện tập có tính công kích, có sự chỉ bảo của thầy, chỗ nào không đúng thì thầy còn có thể sửa lại, dù sao bọn họ cũng chỉ diễn một bộ phim, cho nên đào tạo học tập cho nhiều thì cũng chỉ luyện tập xoay quanh kịch bản cụ thể của bộ phim này.

"Cái gì, Lục Thiên Sinh?"

Vẻ mặt Tần Dương thay đổi, đột nhiên xoay người: "Tôi sẽ lập tức đưa người đến đó ngay, để tôi đi xem tình hình trước đã, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi, nếu không được thì để tôi nói chuyện điện thoại với Lục Thiên Sinh!"

"Tôi đang có chuyện gấp, đi trước!"

Tần Dương không còn tâm trí để giải thích, để lại một câu, xoay người chạy ra ngoài, nhanh chóng bấm điện thoại cho Andy.

"Andy,bây giờ lập tức mang theo Lucian tới chỗ sư phụ của tôi, có người tới gây rắc rối cho sư phụ tôi, tôi đang chạy qua, tốc độ nhanh nhất!”

"Vâng, ông chủ!"

Tần Dương cúp điện thoại,thậm chí không kịp đợi thang máy đã lao tới cửa sổ, trực tiếp vọt người nhảy xuống, một tiếng phịch đập lên sàn bê tông, sàn bê tông nứt ra.

Tần Dương chạy tới bãi đậu xe, chui vào xe, xe ầm ầm lao ra ngoài.

Chiếc xe phóng nhanh về phía trước, không ngừng vượt xe, Tần Dương lấy điện thoại di động ra, lại bấm số của Hà Tú.

"Bíp bíp..."

Điện thoại đã kết nối, nhưng nó chỉ đổ chuông, không có ai bắt máy.

Mỗi tiếng chuông đều khiến lòng Tần Dương trầm xuống, Hà Tú không bắt máy hắn, chỉ có một lời giải thích duy nhất là Hà Tú đã xảy ra chuyện, hoặc là cô đang bận, không có thời gian trả lời trả lời điện thoại của hắn.

Ngay khi trái tim Tần Dương sắp chìm xuống mức thấp nhất thì điện thoại đột nhiên được kết nối, Tần Dương cảm thấy nhẹ nhõm, vội hỏi: "Tôi đang tới, tình hình bây giờ sao rồi?"

"Ha ha......"

Một tiếng cười quen thuộc lại đầy kiêu căng vang lên trong micro, tâm trạng của Tần Dươnglập tức chìm xuống đáy vực, bởi vì hắn có thể phân biệt rõ ràng đó làm giọng của Lục Thiên Sinh.

"Lục Thiên Sinh! Ông đã làm gì sư phụ của tôi và bọ họ rồi?"

Giọng nói của Lục Thiên Sinh tung dung: "Tần Dương, nghe giọng điệu của cậu, có vẻ rất sốt ruột nhỉ, cậu lo lắng tôi sẽ giết sư phụ của cậu sao?"

Tần Dương trầm giọng nói: "Tôi biết ông và sư phụ tôi có thù xưa. Ông luôn muốn đánh bại sư phụ của tôi, muốn báo thù, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một trận so tài mà thôi. Sư phụ tôi đã thắng ông mấy lần, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc lấy mạng ông, cho dù bây giờ ông có thắng ông cũng không nên giết sư phụ tôi!”

Lục Thiên Sinh cười haha nói: "Thế mà cậu lại nói lý lẽ với tôi ư? Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ uy hiếp tôi, nếu tôi giết sư phụ của cậu, cậu sẽ giết cả nhà của tôi nữa chứ?"

Tần Dương nghe thấy trong giọng nói của Lục Thiên Sinh mang theo ý cười, trong lòng tràn đầy lo lắng, bởi vì Lục Thiên Sinh lúc này rõ ràng hơi không bình thường, Tần Dương cũng không dám nói gì khiến ông ta kích động, bằng không, trời mới biế liệu ông ta có giết sư phụ không?

Lục Thiên Sinh bị Mạc Vũ đánh bại không chỉ một lần, ba lần trước mặt mọi người, có thể nói là mất hết mặt mũi, với một thiên tài như ông ta mà nói, đây là một sự sỉ nhục không thể chấp nhận được, một lần đã có thể khiến ông ta bùng nổ rồi, huống chi đây tận ba lần!”

"Lục Thiên Sinh! Nói cho tôi biết! Sư phụ của tôi, còn có đám người Hà Tú thế nào rồi?"

Lục Thiên Sinh haha cười lớn: "Sư phụ của cậu đang ở dưới chân tôi. Đừng lo, tôi sẽ không giết ông ta đâu, tôi chỉ đánh gãy hai tay hai chân cộng thêm mấy cái xương sườn mà thôi. Ồ, tôi còn tiện tay quay lại video, tôi nghĩ nhất định sẽ có rất nhiều người muốn thấy dáng vẻ thê thảm kia của ông ta lắm! Còn hai người kia, ngất đi rồi, hai tên tiểu lâu la, không xứng để tôi để ý!”

Sư phụ vẫn còn sống!

Tần Dương thở phào nhẹ nhõm, sau đó trầm giọng nói: "Lục Thiên Sinh! Khi sư phụ tôi đánh bại ông, ông ấy chưa từng có ý sỉ nhục ông, thậm chí ông ấy còn chủ động trị thương cho ông, thế mầ bây giờ ông trả thù sư phụ tôi như vậy sao.”

Trên micrô im lặng trong chốc lát, giọng nói lạnh lùng của Lục Thiên Sinh vang lên: "Tôi chưa bao giờ muốn ông ta trị thương cho tôi, tôi thà chết cũng không muốn ông ta trị thương cho tôi!”

Tần Dương vừa khống chế tốc độ xe vừa trì hoãn thời gian, bởi vì hắn không biết Lục Thiên Sinh có trở mặt giết người hay không, đương nhiên những thứ khác không quan trọng, giữ được tính mạng của sư phụ và ba người kia mới là quan trọng nhất.”

"Lục Thiên Sinh, tôi không biết rốt cuộc ông đã dùng cách gì để đánh bại sư phụ của tôi, nhưng xin hãy dừng lại ở đây, ông đã đạt được mục đích rồi! Không phải ông chỉ muốn đánh bại và làm nhục sư phụ tôi thôi sao?"

Lục Thiên Sinh lạnh lùng nói: "Cậu đừng nói nhảm nhiều như vậy, tôi đã nói, tôi sẽ không giết ông ta, tôi cũng dựa vào thực lực của bản thân mình để đánh bại ông ta, tôi chỉ muốn lấy lại vinh quang thuộc về tôi. Mà từ đây về sau, ông ta sẽ không bao giờ vượt qua tôi nữa, tôi mới là người chiến thắng cuối cùng! "

Tần Dương còn muốn nói gì đó thì ông ta đã thẳng tay cúp điện thoại, Tần Dương gọi lại, nhưng không có người trả lời.

trong lòngTần Dương rất lo lắng, lại tăng tốc độ, xe nhanh chóng lao lên núi, đi tới bên ngoài biệt thự của Mạc Vũ, liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc xe màu đen không thuộc về đây.

Trái tim Tần Dương chùng xuống, Lục Thiên Sinh còn ở đây sao?

Tần Dương dừng xe, Andy và Lucian vẫn chưa đến, Tần Dương cũng bất chấp nguy hiểm, trực tiếpxông đến khu rừng phía sau.

Lúc này Tần Dương hoàn toàn không còn tâm trí suy nghĩ đến an nguy của mình, ngay cả sư phụ cũng không phải là đối thủ của Lục Thiên Sinh, có thể tưởng tượng hiện tại thực lực của Lục Thiên Sinh hẳn là rất mạnh, chắc chắn Tần Dương cũng không phải đối thủ, nhưng trong lòng hắn rất lo cho sư phụ, cfon đâu tâm trạng để nghĩ nhiều như vậy chứ?

Tần Dương lướt qua rừng cay bên cạnh biệt thự như một viên đạn, chạy điên cuồng về phía rừng cây phía sau, hắn biết phía sau là một vùng đất bằng rộng lớn, nếu muốn giao thủ thfi có lẽ sẽ ở đó.

Tần Dương xuyên qua rừng cây, trực tiếp lao xuống rừng cây kia, nhìn thoáng qua liền thấy Hà Tú nằm ở ven đường, tóc tai bù xù nằm trên mặt đất, khóe miệng còn có vết máu.

Trái tim Tần Dương chùng xuống, hắn vội vàng chạy tới, vươn tay sờ một bên cổ Hà Tú, cảm nhận được mạch đập, Tần Dương mới thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn còn sống!

Chỉ là ngất đi!

Tần Dương không vội cứu Hà Tú, tiếp tục chạy lên phía trên, vừa leo qua một gò đất thì đã thấy Mạc Vũ nằm trên mặt đất.

Mạc Vũ ngã trên mặt đất, nằm yếu ớt, trên ngực có vết máu, khóe miệng vẫn còn sót lại vết máu, hai tay hai chân của ông rõ ràng đã bị đánh gãy.

Mắt Tần Dương lập tức đỏ lên, bóng người chạy vụt đến bên cạnh Mạc Vũ, đau buồn kêu lên: "Sư phụ!"

Mạc Vũ nhìn thấy Tần Dương thì trên mặt lộ ra nụ cười hơi chật vật: "Cậu tới rồi!"

Tần Dương vươn tay ôm lấy Mạc Vũ đầu, dựa vào trong lòng mình, lo lắng hỏi: "Sư phụ, vết thương của người sao rồi?"

Mạc Vũ khẽ ho một tiếng, khóe miệng tràn ra một vệt máu, nhưng vẻ mặt lại khá bình tĩnh: "Yên tâm đi, sư phụ cậu không chết được đâu..."

Đệ Thập Canh, tôi đã làm được rồi, cảm thấy đầu mình sắp không còn là của mình nữa rồi…
Bình Luận (0)
Comment