Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1965 - Chương 1976: Cẩn Thận Sử Đắc Vạn Niên Thuyền (*)

Chương 1976: Cẩn thận sử đắc vạn niên thuyền (*)
 

(*Làm việc cẩn thận, không phạm sai lầm thì mới có thể phát triển lâu dài và bền vững)

Nếu như Tần Dương không hiểu quấy nhiễu nhãn thuật thì có thể sẽ không giải thích được tình huống trước mắt, sẽ cảm thấy vô cùng thần kì, thậm chí còn nghĩ là Chung Đại Hồng nói dối. Dù sao thì trong video cũng thấy rõ ràng ông ta không hề đọc cẩn thận trang thứ ba, vậy mà còn không biết xấu hổ nói đã kiểm tra tỉ mỉ rồi?

Có video làm bằng chứng, chẳng phải là giống như con rận trên đầu trọc, vô cùng rõ ràng sao?

“Chung Đại Hồng xem xong video này thì nói như thế nào?”

Vẻ mặt Văn Vũ Nghiên vô cùng nghiêm túc: “Ông ta cảm thấy mình trúng tà, nói rõ ràng mình kiểm tra cẩn thận rồi mới kí tên, nhưng lại không nhớ nổi người đã nói chuyện với mình, cũng không nhớ mình đã nói những gì. Thế nên tôi mới chủ quan cho rằng ông ta bị người khác gài bẫy chứ không phải cấu kết với người khác bán đứng công ty. Dù sao thì có video làm bằng chứng, cho dù muốn làm giả thì cũng sẽ không giả như vậy.”

Tần Dương gật đầu: “Đúng vậy, nếu như thực sự cấu kết với người khác thì ông ta có thể làm mọi chuyện một cách bí mật hơn, có vẻ như ông ta đúng là bị người khác thôi miên.”

Văn Vũ Nghiên nhíu mày dò hỏi: “Nhưng không phải người đó cũng nói chuyện với ông ta một lúc sao? Lúc đó bên cạnh ông ta cũng không còn ai khác.”

Tần Dương cười nói: “Thôi miên không phải lúc nào cũng cần bảo trì trạng thái thôi miên. Giống như tôi âm thầm thăm dò nội tâm bọn họ, đó cũng là trạng thái thôi miên, nhưng người bị thôi miên lại hoàn toàn bình thường, đây chính là chỗ sâu trong thôi miên. Đại não của người bị thôi miên được thiết lập đưa ra điều kiện, khi sự kiện kích hoạt thôi miên xảy ra thì trạng thái thôi miên sẽ được kích hoạt và người thôi miên sẽ thực hiện các chỉ dẫn của người thôi miên trong tiềm thức.”

“Ví dụ như thế này, giả sử tôi là một nhà thôi miên xấu xa và tôi đang muốn làm hại ai đó thì tôi có thể thông qua tiếp xúc mà giao nhiệm vụ cho mục tiêu của mình và hạ điều kiện thôi miên. Ví dụ như chỉ cần anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại thì anh sẽ nhảy từ trên lan can xuống. Trên thực tế, những người bị thôi miên sẽ không nhớ chuyện này cho đến khi chuông điện thoại vang lên. Ở trong giây phút đó, lệnh ẩn sẽ được kích hoạt, người bị thôi miên sẽ không khống chế được bản thân mà trực tiếp nhảy từ lan can xuống.”

“Tôi đã từng đắc tội với một gia tộc, gia tộc đó đã phái người đến giết tôi. Tôi đã thôi miên cái người định giết tôi kia. Tôi hạ lệnh rằng khi anh ta nhìn thấy cha mình thì trực tiếp nổ súng, một ngày sau tôi nghe được tin cha người đó đã chết. Nguyên nhân cái chết là bị con trai mình bắn, không kịp đề phòng nên bị thương nặng và chết bất đắc kì tử.”

Văn Vũ Nghiên ngạc nhiên nhìn Tần Dương: “Thuật thôi miên của anh đã lợi hại như vậy?”

Tần Dương hơi sửng sốt: “Điều cô nên quan tâm không phải là chuyện tôi thôi miên giết người sao?”

Văn Vũ Nghiên bĩu môi: “Bọn họ muốn giết anh, anh phản kích lại một chút thì làm sao? Anh cũng không dùng chuyện này để làm hại những người vô tội.”

Trên mặt Tần Dương hiện lên vẻ tươi cười: “Được rồi, trở lại chuyện chính, nếu tôi đoán không sai thì người đập vai rồi nói chuyện với Chung Đại Đồng chính là người đã thôi miên ông ta. Ông ta âm thầm hạ lệnh, mà lời Shinkawan Kawa nói chính là chỉ dẫn. Nghe xong lời này, Chung Đại Hồng bắt đầu bị kích thích, trong tiềm thức của ông ta đã nghĩ rằng mình kiểm tra hợp đồng này vô cùng cẩn thận, thế nên mới kí không chút do dự nào. Sau khi kí xong thì cũng thoát khỏi trạng thái thôi miên nên ông ta mới cảm thấy hơi mơ hồ. Nhưng lúc này Shinkawan Kawa lại nắm tay ông ta không buông, không cho ông ta cơ hội kiểm tra lại hợp đồng. Chỉ cần ra khỏi phòng thì tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc, có lật lọng cũng không có bằng chứng.”

Văn Vũ Nghiên hừ lạnh một tiếng: "Những người này có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, vô cùng hèn hạ! Tần Dương, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?"

Nụ cười trên mặt Tần Dương vẫn không đổi: "Năng lực thôi miên của người này rất mạnh, bây giờ quấy nhiễu nhãn thuật của tôi vẫn chưa tiến vào huyễn giới thứ năm, tôi cũng không dám chắc có thể đánh bại người đó vể mặt tinh thần. Nhưng mà, nếu như ông ta giở trò thì mọi chuyện rất đơn giản, không nói đến chuyện tinh thần chưa so sánh thử, cho dù thực sự không bằng thì chúng ta cũng có thể đánh thắng!"

Vũ Văn Nghiên thở phào nhẹ nhõm: "Vậy anh cùng đi với tôi chứ? Có cần dẫn theo những người khác không?"

Tần Dương cười nói: "Tôi đi một mình là được, cô không cần đi cùng đâu, tránh để người khác để mắt tới, một mình tôi sẽ dễ hành động hơn."

Văn Vũ Nghiên lo lắng: "Chỉ một mình anh thôi sao? Hay là cứ dẫn theo nhiều người một chút?"

Tần Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Một mình tôi là được, Lucian phải ở lại để bảo vệ gia đình. Tôi có thể dịch dung để đi, gương mặt này của tôi ở Nhật Bản cũng hơi bắt mắt. Lúc trước đến Philadelphia ở Mỹ còn dùng giấy thông hành giả, bị người ta điều tra ra...Thực lực hiện giờ của tôi cũng ổn, muốn đi cũng không phải chuyện khó, không cần lo gì. Dù sao cũng chỉ là một cuộc đàm phán thương nghiệp, cũng không đến mức liên lụy đến hào môn cường giả."

"Được."

Văn Vũ Nghiên suy nghĩ một chút cũng cảm thấy lời này của hắn có lý. Dù sao cũng chỉ là một trận đấu tranh giành kinh doanh mà thôi, không đến mức phải huy động nhiều người.

Tần Dương đứng dậy: "Vậy ngày mai chúng ta gặp nhau ở Nhật Bản."

Văn Vũ Nghiên lên tiếng: "Cùng nhau ăn cơm đi."

Tần Dương mỉm cười: "Tôi còn có chuyện cần chuẩn bị, chờ đến Nhật Bản chúng ta sẽ có nhiều thời gian ăn cơm với nhau, đến lúc đó cô còn có thể mời tôi một bữa tiệc lớn!"

Ánh mắt Văn Vũ Nghiên hơi thất vọng, nhưng cũng không giữ người nữa, sảng khoái đáp lại: "Được!"

Tần Dương rời khỏi Thiên Bác thì gọi điện thoại bảo Hoắc Kim Hải đến văn phòng, sau đó trực tiếp đến công ty một chuyến.

Tần Dương ngồi ở trong phòng làm việc khoảng hai tiếng đồng hồ, đến lúc rời đi thì đã không còn là dáng vẻ lúc trước.

Làn da của hắm sạm đi rất nhiều, còn mọc thêm một bộ ria mép, sắc mặt cũng hơi thay đổi, những thay đổi nhỏ này làm Tần Dương lúc này và trước đó như hai người hoàn toàn khác nhau.

Tần Dương đã dịch dung, hắn bôi một loại thuốc rất đặc biệt, màu da của hắn sẽ như thế này rất lâu, chỉ khi nào dùng một loại chất lỏng đặc biệt khác để rửa mặt thì mới có thể rửa sạch hoàn toàn. Còn về phần ngũ quan thì không phải phẫu thuật mà chỉ là được cố định bằng băng dính và các dụng cụ đặc thù. Chỉ cần không bóp mặt hoặc cọ xát thật mạnh thì sẽ không bị hỏng.

Đồng thời, hắn cũng có một quyển hộ chiếu tương ứng với hình dáng hiện tại.

Tần Dương nhớ lại chuyện ở Philadelphia lần trước. Bây giờ là thời kì công nghệ tiên tiến, nếu như dùng gương mặt thật của mình thì cho dù dùng hộ chiếu giả thì cũng dễ dàng bị điều tra ra.

Cẩn thận sử vạn niên thuyền.

Huống hồ lần này Tần Dương không định dẫn theo bất kì người trợ giúp nào đến Nhật Bản, thế nên hắn càng phải cẩn thận hơn. Dù sao đi chăng nữa thì Tần Dương không được yêu thích ở Nhật Bản, ai bảo lúc đầu hắn càn quét các võ đài Nhật Bản, thắng được mấy trăm văn vật cơ chứ?

Tiền là chuyện nhỏ, quan trọng là làm người khác mất mặt!

Nếu thân phận của Tần Dương bại lộ, khó có thể đảm bảo không có kẻ nào âm thầm đứng trong bóng tối tấn công hắn...
Bình Luận (0)
Comment