Chương 1977: Nói mau, thành thật khai báo!
Tần Dương kéo vali hành lý lững thững rời khỏi sân bay Tân Tây. Sân bay này nằm trên biển, chỉ cách bờ khoảng một cây số, có đường cầu xuyên biển ra vào sân bay.
Gió thổi mang theo mùi tanh của biển cả, Tần Dương đeo kính đen rồi lên một chiếc taxi, nói tên địa chỉ khách sạn yêu quý rồi dựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mặc dù khách sạn mà Tần Dương ở ngay gần khách sạn của Văn Vũ Nghiên nhưng lại không phải cùng một cái, hắn cũng không muốn bị bất kì ai để mắt tới.
Hắn mất nửa ngày để chuẩn bị mọi thứ, buổi tối bắt xe đến cửa khách sạn của Văn Vũ Nghiên, đón Văn Vũ Nghiên và vệ sĩ của cô, sau đó lại lặng lẽ rời khỏi khách sạn.
Tần Dương lên xe, một mực nhìn về phía sau. Hai phút sau, hắn nhíu mày, có một chiếc xe đang theo dõi hắn.
Tần Dương cũng không lộ ra gì cả, chỉ tài xế lái đến một khu thương mại cách đó không xa rồi dừng xe lại.
"Đi theo tôi."
Tần Dương vừa xuống xe vừa nhìn đằng sau, chiếc xe theo dõi cũng dừng cách đó một đoạn. Tần Dương nhìn thấy rõ hai người đàn ông ngồi ở buồng lái nhìn về phía này.
Văn Vũ Nghiên hơi nhíu mày, cô là người thông minh, từ giọng nói của Tần Dương cũng nhận ra được có chuyện gì đó. Nhưng mà cô cũng không nói gì, mỉm cười bước nhanh theo Tần Dương, vệ sĩ của cô là Triệu Mân cũng theo sát phía sau.
Triệu Mân là vệ sĩ mới của Văn Vũ Nghiên, năng lực siêu phàm. Cô ấy được vệ sĩ trước đây Chung Tuệ giới thiệu. Bây giờ cả Chung Tuệ và Triệu Mân đều cùng nhau bảo vệ an toàn cho Văn Vũ Nghiên. Dù sao thì bây giờ Văn Vũ Nghiên cũng là người sở hữu khối tài sản mười mấy tỷ, khó đảm bảo không có kẻ xấu muốn nhằm vào cô.
Chiếc xe phía sau có động tĩnh, một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi nhanh chóng xuống xe, xuyên qua đám đông bước về phía này.
Tần Dương dẫn Văn Vũ Nghiên và vệ sĩ đi vào đám người, bước đến một con đường, đi một đoạn thì rẽ vào siêu thị. Hắn quay đầu lại nhìn, người đàn ông kia cách đó một đoạn thì dừng lại, không dám đến quá gần.
Người này đứng chờ hơn mười phút mà vẫn không thấy Tần Dương và hai người kia ra ngoài. Anh ta cảm thấy có gì đó không ổn, đây chỉ mà một siêu thị nhỏ, mua cái gì mà lâu như thế?
Người đàn ông bước nhanh đến cửa siêu thị, nhìn vào bên trong một cái thì sắc mặt cứng đờ.
Siêu thị này vẫn còn một lối ra khác, dẫn ra một lối đi!
Người này nhanh chóng đi qua siêu thị, đuổi theo từ hướng cánh cửa kia, nhìn trái nhìn phải một lúc rồi vẻ mặt lộ rõ vẻ chán nản.
Trong đám người làm gì còn bóng dáng mấy người Tần Dương nữa ?
...
"Chúng ta bị theo dõi sao?"
Vừa bước chân ra khỏi siêu thị, Tần Dương đã kéo Văn Vũ Nghiên đi vào con hẻm bên cạnh, sau đó nhanh chóng đi về một trung tâm thương mại khác, hòa vào đám đông.
Văn Vũ Nghiên nhìn thoáng qua Tần Dương đang nắm lấy cổ tay mình, ánh mắt hơi vi diệu.
Tần Dương cảnh giác quay đầu nhìn xung quanh, sau đó buông lỏng tay ra: "Ừ, hai người đàn ông đi theo phía sau chắc là người của đối tượng đàm phán lần này của cô."
Văn Vũ Nghiên hừ lạnh: "Những người này còn chưa gặp mặt mà đã để mặt đến tôi rồi."
Tần Dương mỉm cười: "Đối phương nhất định đã có chuẩn bị, cái này gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Ít nhất cũng phải biết được cô dẫn theo những ai tới, từ đó sẽ suy đoán khả năng hành động của cô."
Văn Vũ Nghiên nhìn Tần Dương: "Vậy bây giờ chẳng phải là anh cũng bị bại lộ rồi sao?"
Tần Dương cười nói: "Tôi luôn luôn cảnh giác, cho dù bọn họ có chụp được ảnh thì cũng chỉ là ảnh bóng lưng của tôi mà thôi. Cho dù bại lộ thì có làm sao, chẳng lẽ bọn họ còn có thể tới tìm tôi à? Được rồi, đi thôi, đi ăn cơm đã."
Sau khi ba người vào nhà hàng, Triệu Mân không ngồi cùng bàn với hai người mà ngồi cách đó không xa, chăm chú bảo vệ.
Văn Vũ Nghiên đã bình tĩnh trở lại, trên mặt cũng mang theo vài ý cười: "Bữa cơm này tôi mời."
Tần Dương cười: "Tất nhiên, cô là bà chủ, tôi cũng không tranh giành với cô!"
Văn Vũ Nghiên nhìn Tần Dương một cái, cầm thực đơn lên bắt đầu gọi đồ, tiếp tục nhìn thoáng qua Tần Dương rồi lại gọi thêm một chai rượu. Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Văn Vũ Nghiêm nhìn chằm chằm vào Tần Dương: "Đúng là như hai người khác nhau. Nếu như chúng ta vô tình gặp nhau trên đường thì tôi cũng không thể nào nhận ra anh... Anh đã làm như thế nào vậy?"
"Việc nhuộm gia và thay đổi vài đường nét trên mặt không khó, chỉ cần dùng vài thứ đặc thù là có thể làm được, dù sao cũng chỉ cần duy trì trong vài ngày thôi."
Văn Vũ Nghiên mỉm cười: "Tài năng của anh không thua kém gì mấy người trang điểm thần kì trên mạng đâu..."
Tần Dương bật cười: "Tôi làm sao có thể so sánh với những người đó được. Gương mặt của tôi rất phổ thông, chỉ đệm mũi một chút, kéo xương gò má, mắt bên một mí bên hai mí, dùng thêm một chút thủ đoạn hóa trang là nhìn như hai người khác nhau. Cô nhìn những người trên mạng mà xem, chỉ cần tẩy trang với tháo đồ trang sức là đã có thể dọa người khác chết khiếp rồi, tôi làm sao so được với bọn họ, không dám chọc vào!"
Văn Vũ Nghiên chớp mắt mấy cái, hừ nhẹ: "Vậy ý của anh là anh ghét phụ nữ trang điểm?"
Tần Dương nhanh chóng phủ nhận: "Tôi không có ý đó, chỉ là cá nhân tôi thì cảm thấy chỉ nên trang điểm nhẹ nhàng thôi, giống như thêu hoa trên gấm, không làm người khác cảm thấy mất tự nhiên."
Văn Vũ Nghiên cười: "Tất cả những người phụ nữ xuất hiện xung quanh anh đều rất ưu tú, rất xinh đẹp. Có dù không trang điểm cũng rất xinh đẹp, không cần phải trang điểm đậm."
Tần Dương gật đầu: "Đúng vậy, bọn họ đều là mỹ nữ, mỗi người mỗi vẻ."
Khóe miệng Văn Vũ Nghiên khẽ cong lên: "Nhìn đến hoa cả mắt phải không?"
Tần Dương nhìn vẻ mặt của Văn Vũ Nghiên thì khẽ cười: "Đúng vậy, áp lực rất lớn, lúc nào cũng sợ không cần thận phạm sai lầm."
Văn Vũ Nghiên bĩu môi: "Sai lầm anh phạm phải còn ít à?"
Tần Dương lúng túng, cười ha ha: "A, ha ha, thời tiết hôm nay thật đẹp, chỉ là trong gió hơi có chút mùi tanh của biển..."
Văn Vũ Nghiên cũng không nhịn được cười: "Anh không cần phải nhìn trái nhìn phải như thế, yên tâm, tôi không nói cho Thanh Thanh biết đâu."
Vẻ mặt của Tần Dương cũng hơi bất đắc dĩ: "Loại chuyện này đúng là có hơi khó xử, nhất là trong mối quan hệ của chúng ta..."
Văn Vũ Nghiên cười: "Bạn à, cho dù chúng ta trước đây suýt chút nữa ở bên nhau thì có làm sao? Cũng không phải là cuối cùng không ở bên nhau sao? Chỉ là tôi muốn biết anh suy nghĩ như thế nào mà thôi, hôm nay cũng không có người khác, anh nói cho tôi nghe một chút đi."
Tần Dương chống tay lên bàn, cúi đầu thấp xuống một chút, mỉm cười nhìn Văn Vũ Nghiên: "Sao trước đây tôi không phát hiện ra cô thích nói chuyện phiếm như vậy nhỉ? Điều này không phù hợp với phong cách chủ tịch lạnh lùng của cô."
"Chủ tịch lạnh lùng?"
Văn Vũ Nghiên khịt mũi: "Anh đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi, tôi lạnh lùng chỗ nào? Làm việc nghiêm túc thì bị gọi là lạnh lùng à? Nói mau, thành thật khai báo!"