Chương 1978: Tâm hồn bát quái bùng cháy
Tần Dương nhìn điệu bộ điều tra đến cùng, truy hỏi kỹ càng sự việc của Văn Vũ Nghiên, cũng là không còn cách nào, nói một cách bất lực: “Không phải cô đều biết sao?”
Văn Vũ Nghiên nháy mắt: “Lý Tư Kỳ, Trang Mộng Điệp, Tư Đồ Hương?”
Tần Dương cười khổ gật đầu, “Ừm, cô xem, cô đều biết, còn gì để nói nữa.”
Văn Vũ Nghiên ngẩng đầu lên, cười híp mắt nói: “Tôi muốn biết các người ở cùng nhau thế nào, là bởi vì điều gì, chẳng lẽ đều là bởi vì tình yêu cùng một màu?”
Tần Dương có chút xấu hổ hỏi lại: “Chẳng lẽ không được sao?”
Văn Vũ Nghiên khẽ cười nói: “Tôi tin tình yêu, nhưng tình yêu cũng không phải toàn bộ cuộc sống, không phải sao, tình cảm của một người đối với một người khác thực ra chính là rất phức tạp, cho dù chính là yêu, cũng là một quan niệm bởi vì rất nhiều chuyện tích lũy lên, có thể kể một chút về chuyện giữa các người không?”
Văn Vũ Nghiên không đợi Tần Dương từ chối, giơ tay mình lên: “Tôi xin thề, tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài, anh tin tôi đi!”
Tần Dương thật đúng là không thể nào đối mặt với Văn Vũ Nghiên nhõng nhẽo nổi bong bóng, dù sao thì bạn nhìn một người phụ nữ mạnh mẽ đột nhiên dùng cách thức của cô nữ sinh nhỏ làm nũng để cầu bát quái với bạn, quả thật rất khiến người khác khó mà từ chối.
Do dự một chút, Tần Dương nhẹ giọng nói: “Cô nói không sai, tình cảm đều là thứ rất phức tạp, nào có tình yêu đơn thuần 100%, thích hay là yêu đều là một loại cảm xúc bao gồm rất nhiều thứ, cuối cùng mới thể hiện ra, giữa tôi và họ đã xảy ra rất nhiều chuyện....”
Đôi mắt Văn Vũ Nghiên sáng lên: “Đúng vậy, đúng vậy, tôi chính mà muốn nghe những chuyện này, tôi sẽ giữ bí mật.”
Tần Dương liếc nhìn Văn Vũ Nghiên với ánh mắt mong đợi, bĩu môi: “Hôm nay cô là bị thần bát quái quấn người sao, cảm thấy rất không quen.”
Văn Vũ Nghiên cười nói: “Trước đây tôi cũng chưa từng đơn độc chung sống cùng anh ở nước ngoài như thế , tâm trạng này hiển nhiên vẫn là có chút khác biệt mà.”
Tần Dương nghĩ lại, hình như cũng đúng, mình quả thực chưa từng đơn độc trải qua với Văn Vũ Nghiên ở đâu, cùng lắm là có đôi khi giúp đỡ hoặc là cùng nhau ăn bữa cơm bởi vì chuyện gì đó, cho dù số lần đơn độc ăn cơm cũng là rất ít.
“Thực ra cũng không phức tạp như cô nghĩ, tôi là quen biết Lý Tư Kỳ trên chuyến tàu tới Trung Hải đi học, để lại cách thức liên lạc lẫn nhau, sau đó cô ấy tới trường học tìm tôi chơi, sau đó cô ấy tham gia buổi phỏng vấn của đoàn làm phim gặp phải quy tắc ngầm, đúng lúc tôi quen biết nhà đầu tư của đoàn làm phim đó, ừm, chính là công ty của đại ca Dư, tôi liền giúp đỡ một chút, sau đó thì qua lại nhiều hơn một chút.....”
“Tôi và Trang Mộng Điệp là quen biết nhau trong quán bar, lúc đó tôi học piano với giáo viên, Miêu Sa coi như là sư tỷ tôi, giáo viên giới thiệu tôi đến quán bar Miêu Sa chơi piano, tên quán bar đó chính là tên quán bar Mộng Điệp, là nơi ký ức của Trang Mộng Điệp và bạn trai cũ, mỗi lần cô ấy đều tới nghe tôi nói về piano, sau đó quen biết, cùng nhau uống rượu ăn cơm, cô ấy uống vào rồi còn nhảy sông, ừm, nói chúng rất nhức đầu, sau đó cô ấy bán quán bar của mình, mua một căn phòng sát vách tôi, ở phía sau chính là thêm công ty có cổ phần, dù sao thì chuyện cũng chính là như thế đấy....”
“Chuyện của tôi và Tư Đồ Hương, thực ra rất nhiều thứ cô đều biết rõ, chuyện thật sự thay đổi mối quan hệ của chúng tôi chính là tôi giúp cô ấy trả thù, giết chết Ito Koshiro siêu phàm đỉnh phong kia....”
Văn Vũ Nghiên mở to hai mắt: “Lúc đó anh còn chưa vào Đại thành cảnh đấy?”
Tần Dương gật đầu: “Lúc đó để giết ông ta cũng là đại phí chu chương*, cổ trùng Lam Linh Vũ, cộng thêm bom, cộng thêm súng bắn tỉa, cuối cùng mới giết chết ông ta, không thể không nói, đối với thực lực khá thấp hoặc là người bình thường mà nói, siêu phàm đỉnh phong thật sự giống như là sự tồn tại của thần vậy, rất khó giết.”
(*) Đại phí chu chương (
大费周章): bỏ tiền bỏ sức để làm việc gì đó, hoặc để vượt qua khó khăn, trắc nào đó
Văn Vũ Nghiên gật đầu tán thành, chợt cười nói: “Thực lực bây giờ của anh, cho dù miễn cưỡng giết, cũng không vấn đề gì chứ?”
Văn Vũ Nghiên cũng không biết chuyện Tần Dương đánh bại Ralph siêu phàm đỉnh phong chỉ bằng một chiêu, nhưng cô ấy lại biết chuyện Tần Dương đánh bại đối thủ siêu phàm.
Tần Dương mỉm cười, giọng nói cũng có chút cảm thán: “Đúng vậy, thời qua trôi qua rất nhanh, nếu như bây giờ làm chuyện giống vậy, nào còn cần tốn công như thế."
Văn Vũ Nghiên nháy mắt: "Chuyện dốc hết sức ứng phó mới có thể làm được với dễ như trở bàn tay, đây đối với Tư Đồ Hương mà nói, cảm nhận cũng là hoàn toàn không giống nhau."
Tần Dương mỉm cười, không nói chuyện.
Văn Vũ Nghiên một tay nâng má: “Nói đại khái như vậy hiểu rồi, anh và Lý Tư Kỳ tiến tới cùng nhau là bởi vì rất nhiều sự giúp đỡ của anh đối với cô ấy đã đưa tới hảo cảm, anh với Trang Mộng Điệp là bởi vì anh giúp cô ấy bước ra khỏi vết thương tình cảm, anh với Tư Đồ Hương thì chính là bởi vì anh giúp cô ấy báo mối thù hận của cha mẹ....dĩ nhiên, những điều này có lẽ là hảo cảm, có lẽ là cảm động, hoặc có lẽ là cảm ơn, nhưng cuối cùng thứ hấp dẫn họ là con người của anh, cho nên tổng hợp rất nhiều nhân tố, các người mới tiến tới cùng nhau....”
Tần Dương suy nghĩ, khẽ gật đầu: “Có thể nói như vậy đi, thực ra điều này đối với họ mà nói là không công bằng, nhưng con đường Lý Tư Kỳ đang đi là con đường trở thành ngôi sao, căn bản không dự định kết hôn, Trang Mộng Điệp bị tổn thương tình cảm, coi như là nghĩ thông suốt rồi, còn về Tư Đồ Hương càng là căn bản không quan tâm những điều này, điều duy nhất cô ấy quan tâm chính là báo thù, cô ấy sau khi báo thù thậm chí có thể nói mất đi mục tiêu cuộc sống, cho nên tự nguyện trở thành ẩn thị, làm bạn với tôi cả đời.”
Văn Vũ Nghiên cười khẽ: “Anh đều thu xếp rất rõ ràng, vậy những người khác thì sao?”
Tần Dương sửng sốt một chút: “Những người khác? Ai?”
Văn Vũ Nghiên vẫn là rất quen thuộc đối với Tần Dương, mỉm cười mở miệng: “Chị em nhà họ Yến thì sao?”
Tần Dương lắc đầu: “Tôi xem họ như bạn bè, như em gái, có thể họ quả thực có chút hảo cảm đối với tôi, nhưng tôi đây không có bạn gái, cho nên mọi người chỉ là quan hệ bạn bè, tôi cũng sẽ không vượt quá giới hạn.”
Văn Vũ Nghiên tiếp tục mở miệng: “Chị Đồng thì sao?”
Tần Dương sửng sốt một chút, cười khổ nói: “Tôi đã rất lâu không liên lạc với cô ấy rồi, tôi không muốn hại cô ấy, có lẽ cứ dần dần quên đi như thế lại là cách tốt nhất đối với cô ấy.”
Văn Vũ Nghiên nhìn Tần Dương, ánh mắt hơi có chút sáng lên: “Anh dường như có chút không giống so với những gì tôi nghĩ đấy.”
Tần Dương cười khổ, “Chẳng qua chỉ là một tra nam thôi, còn có thể thế nào?”
Văn Vũ Nghiên lắc đầu: “Theo định nghĩa bình thường, anh nói như vậy cũng không vấn đề, chỉ là chuyện bạn tình tôi nguyện, hơn nữa cũng là bởi vì tình cảm mà ở bên nhau, chuyện thế này có lẽ điều duy nhất không bằng chính là đối với Thanh Thanh, những người khác ngược lại cũng không có tư cách gì để phê bình.”
Tần Dương xòe tay: “Đúng vậy, đây chẳng lẽ không phải vấn đề lớn nhất sao?”
Văn Vũ Nghiên khẽ cười nói: “Anh cảm thấy cô ấy biết không?”
Tần Dương có chút không xác định: “Tôi không biết.”
“Không biết?”
Văn Vũ Nghiên nhíu mày: “Đây cũng không giống tính cách của anh....”
Tần Dương giải thích nói: “Tôi cảm thấy cô ấy hẳn là biết một chút gì rồi, dù sao thì phụ nữ đều là tâm tư cẩn thận tỉ mỉ, Thanh Thanh lại thông minh như thế, nhưng nguyên nhân tôi không xác định là trước giờ cô ấy lại chưa từng nói điều gì....”
Ánh mắt Văn Vũ Nghiên có chút ý tứ sâu xa: “Không nói gì không có nghĩa là không biết đâu, cũng có thể có nghĩa là không muốn quản mà thôi.”
Tần Dương mở to hai mắt: “Không muốn quản?”
Văn Vũ Nghiên cười híp mắt nói: “Tôi đoán mò mà, không chịu trách nhiệm nha, tính cách Thanh Thanh là ngoài mềm trong cứng, nhưng cứng ở đây cũng không phải chỉ về phương diện ghen và chiếm hữu này, có lẽ là cô ấy cảm thấy thứ anh trả giá vì cô ấy đáng để cô ấy buông thả một chút đối với anh đấy?”
Tần Dương lặp lại theo bản năng: “Trả giá?”
Văn Vũ Nghiên mỉm cười: “Đúng, ví dụ như tính mạng của anh