Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1969 - Chương 1980: Ông Nên Cảm Thấy May Mắn

Chương 1980: Ông nên cảm thấy may mắn
 

Lúc Chung Đại Hồng khôi phục lại sự tỉnh táo thì thoáng có chút mơ hồ, ông ta nhìn Tần Dương phía đối diện đang mỉm cười một chút, rồi lại nhìn Văn Vũ Nghiên bên cạnh cũng đang mỉm cười một chút.

“Chủ tịch Văn, vừa rồi....”

Tần Dương mỉm cười nói: “Tiên sinh Chung, tôi đã chứng minh sự trong sạch của ông rồi, chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi.”

Chung Đại Hồng kinh ngạc không hiểu: “Các người tin lời tôi nói? Ách, tiên sinh Triệu, vừa rồi cậu ấy làm gì với tôi?”

Tần Dương đứng dậy, mỉm cười nói: “Tôi là một nhà thôi miên, vừa rồi trong lúc thôi miên hỏi ông một vài vấn đề, có điều ông yên tâm, tôi chỉ hỏi chuyện liên quan tới công việc, cũng không tìm hiểu chuyện riêng tư của ông, chủ tịch Văn có thể làm chứng.”

Văn Vũ Nghiên mỉm cười trấn an nói: "Trưởng phòng Chung không cần lo lắng, quá trình vừa rồi tôi đều có quay lại, lát nữa sẽ gửi những thứ đó cho ông sau, anh ấy cũng không hỏi chuyện riêng tư của ông, trưởng phòng Chung một lòng vì công ty dốc sức làm nhiều năm như vậy, thật sự là vất vả rồi, sau này dự án Nhật Bản còn phải hao tâm tổn trí của ông nhiều, có khó khăn gì có thể nói với tôi trước, tôi sẽ dành sự hỗ trợ lớn nhất!”

Chung Đại Hồng nghe nói mình bị thôi miên, trong lòng chính là kinh ngạc, có điều nếu Văn Vũ Nghiên đã nói đoạn video ghi lại cũng có thể cho mình xem, có lẽ chắc là mình đã thông qua khảo nghiệm lần này, trong lòng cũng là thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện Tần Dương giúp Văn Vũ Nghiên đối phó đám người hội đồng quản trị ở trụ sở chính trước đây, Chung Đại Hồng có từng nghe nói qua, mặc dù ông ta cũng có tư lợi của mình, nhưng cũng chưa từng lợi dụng chức quyền để tham ô hoặc là hãm hại làm tổn hại đến lợi ích công ty để đạt được mục đích bỏ túi riêng, cho nên ông ta cũng không sợ.

“Chủ tịch Văn tin tưởng những gì tôi nói là thật thì tốt rồi, vậy tiếp theo đây chúng ta phải làm thế nào?”

Văn Vũ Nghiên mỉm cười nói: “Nói chuyện với họ, không phải ông đã hẹn được họ tới công ty sao?”

“Đúng vậy, chỉ là ở tay họ có bản hợp đồng này, tôi đoán chừng họ sẽ có chỗ dựa nên không sợ, e rằng không dễ nói chuyện.”

Văn Vũ Nghiên hơi khẽ liếc mắt nhìn Tần Dương: “Không sao, chúng tôi sẽ đối phó, ông đi làm việc đi, người của Shinoda Juko tới thì ông tới báo cho tôi biết.”

“Được!”

Sau khi Chung Đại Hồng rời đi, Văn Vũ Nghiên quay mặt nhìn Tần Dương: “Lát nữa anh muốn tham dự đàm phán không?”

Tần Dương lắc đầu: “Các người cứ theo đó mà nói chuyện bình thường là được rồi, xem thử có thể giải quyết không, tôi ở bên cạnh xem, không phát biểu ý kiến, nếu như nói chuyện không thành, vậy thì tối hôm nay tôi sẽ ra tay, giành lại phần tài liệu kia.”

“Được!”

Không bao lâu, Chung Đại Hồng bước vào cửa và nói: “Chủ tịch Văn, người của Shinoda Juko tới rồi, tôi đã bảo người dẫn họ tới phòng họp rồi.”

Văn Vũ Nghiên đứng dậy: “Đi thôi!”

Tần Dương theo Văn Vũ Nghiên cùng nhau bước vào phòng họp, bên trong đã ngồi bốn người, giới thiệu một lượt, người dẫn đầu chính là Shinkawan Kawa - người đã ký hợp đồng với Chung Đại Hồng trước đó, trước đó Tần Dương nhìn thấy video, liếc mắt cũng nhận ra.

Người khiến Tần Dương chú ý lại là một người đàn ông khác, người đàn ông này khoảng 40 tuổi, mặc vest, ngồi ở một bên khác Shinkawan Kawa rất yên lặng, nhưng Tần Dương lại từ thân hình ông ta phán đoán ra ông ta chính là người đàn ông thôi miên Chung Đại Hồng kia.

Văn Vũ Nghiên nhanh chóng bắt đầu bàn bạc với Shinkawan Kawa, thái độ Shinkawan Kawa vô cùng cứng rắn, hoặc là dựa theo hợp đồng làm việc, hoặc là để Shinoda Juko 30% cổ phần, nếu không thì chỉ có gặp nhau trên tòa án, tiền bồi thường vi phạm trên hợp đồng là một con số rất lớn.

Khai thông một phen không kết quả, đám người Shinoda Juko xoay người mà đi, lúc gần đi còn để lại những lời nói tàn nhẫn, trong vòng ba ngày nhất định phải đưa ra câu trả lời cuối cùng, nếu không thì họ sẽ đi theo trình tự pháp luật, kiện tập đoàn Thiên Bác ra tòa để đối chất ở công đường vô tình, dựa theo thứ họ nắm giữ cùng với tòa án địa phương, tập đoàn Thiên Bác thua kiện là chuyện khó tránh khỏi.

Đợi sau khi đám người Shinkawan Kawa rời đi, Văn Vũ Nghiên thở hồng hộc đóng tập tài liệu trước mặt lại, hừ lạnh nói: “Quả thật chính là khinh người quá đáng!”

Tần Dương mỉm cười, quay đầu nói với Chung Đại Hồng: “Bên các người hẳn là có thông tin cơ bản nhất của Shinkawan Kawa chứ, cho tôi một phần.”

Mặc dù Chung Đại Hồng nghi ngờ, nhưng vẫn là nhanh chóng tổng hợp một phần tài liệu cho Tần Dương.

Tần Dương cầm tài liệu liếc vài lần xem qua, đóng tập tài liệu lại, cười với Văn Vũ Nghiên, vẫy tập tài liệu trong tay: “Tôi đi trước, ngày mai gặp!”

Văn Vũ Nghiên đoán được hắn muốn đi làm gì, ân cần dặn dò: “Chú ý an toàn.”

Tần Dương cười nói: “Cô yên tâm, Shikawan Kawa này chỉ là một người bình thường, chuyện nhỏ.”

Tần Dương trở về khách sạn của mình, gọi điện thoại cho Thược Dược, bảo cô ấy giúp mình điều tra thông tin của Shikawan Kawa một chút, có công ty, có tên, có số điện thoại, có những thông tin cơ bản này, muốn điều tra chỗ ở của ông ta hiển nhiên rất đơn giản.

Tần Dương dự định lựa chọn sử dụng Shikawan Kawa làm điểm đột phá, lấy được phần hợp đồng kia cùng với thông tin của nhà thôi miên kia, còn về làm như thế nào, điều đó còn cần nói sao?

Với tư cách là người tu hành thuật nhãn, quả thực là có ưu thế được trời ưu ái ở phương diện xét hỏi.

Rất nhanh, Tần Dương cầm được thông tin chi tiết của Shinkawan Kawa, trong đó bao gồm vị trí biệt thự của ông ta cùng với những thành viên trong gia đình ông ta.

......

Hai giờ sáng, một bóng đen lặng lẽ chuồn ra ngoài từ vị trí góc chết của camera biệt thự Shinkawan Kawa, đi một vòng, trở lại trong xe đậu ở ven đường.

Tần Dương cởi chiếc khăn che trên mặt mình xuống, đặt túi tài liệu cầm trên tay phải xuống vị trí ghế lái phụ.

Shinkawan Kawa chỉ là một người bình thường, Tần Dương đột nhập vào biệt thự ông ta, thôi miên ông ta, móc sạch những thứ trong đầu ông ta, điều khiến Tần Dương bất ngờ chính là bản gốc của phần hợp đồng kia vậy mà lại ở trong nhà Shinkawan Kawa, chứ không phải để ở công ty như trong dự đoán trước đó của hắn.

Tần Dương mượn gió bẻ măng lấy đi phần tài liệu này, đồng thời cũng biết được thông tin của nhà thôi miên kia.

Nhà thôi miên kia tên là Ono Yuko, là một gã âm dương sư, sở trường nhất tinh thông nhất chính là thôi miên, chỉ là những tính toán trong lòng của gã Ono Yuko này cũng không chính đáng, thường xuyên lợi dụng năng lực của mình làm một vài chuyện xấu xa để có được số tiền lớn, trải qua cuộc sống ăn chơi đàng điếm.

Danh tiếng bên ngoài của ông ta cũng không vẻ vang, nhưng lại rất có tên tuổi trong thế giới ngầm, rất nhiều người lúc gặp phải phiền phức đều bằng lòng chi ra một khoản tiền xa xỉ để thuê ông ta, lợi dụng thuật thôi miên của ông ta để đạt được mục đích của mình, theo như lời Shinkawan Kawa nói, sở trường nhất của gã này chính là lợi dụng thuật thôi miên hại người, đã từng nhận thù lao kếch xù rồi sau đó giúp người khác giết người, chỉ có điều Shinkawan Kawa cũng chỉ là nghe nói, cũng không có bằng chứng.

Shinkawan Kawa thuê Ono Yuko, lợi dụng sự thôi miên của ông ta hoàn thành việc ký hợp đồng, chính là để khống chế cổ phần dự án Nhật Bản của tập đoàn Thiên Bác, số tiền vốn liên quan tới dự án này cũng là kếch xù, cũng bởi vì vậy, chỉ cần Ono Yuko thao tác một lần như vậy, thì ông ta sẽ nhận được thù lao hai trăm vạn đôla.

Shinkawan Kawa dẫn theo Ono Yuko tham dự đàm phán, là tìm xem có cơ hội hại Văn Vũ Nghiên một phen hay không, nhưng Shinkawan Kawa cũng không biết Ono Yuko ở đâu, ông ta chỉ có một số điện thoại, trước đây cũng đều là liên lạc thông qua số điện thoại này.

Tần Dương quyết định tối nay cùng nhau giải quyết xong hết tất cả mọi chuyện, hắn cầm điện thoại lên, gọi vào số điện thoại của Ono Yuko.

Điện thoại reo một lúc lâu, cuối cùng Ono Yuko cũng bắt máy.

“Ai thế, nửa đêm ồn ào giấc ngủ của người khác....”

Tần Dương mở miệng nói một cách nhàn nhạt: “Bây giờ ông vẫn có thể ngủ yên ổn, nên cảm thấy may mắn....”
Bình Luận (0)
Comment