Chương 1981: Cá biển khổng lồ
Giọng nói của One Yuko đột nhiên nghiêm túc hơn vài phần: "Anh là ai?"
Tần Dương bình tĩnh mở miệng: "Ono Yuko, có vẻ như hai triệu đô mà Shinoda Juko đưa cho anh tiêu rất sảng khoái nhỉ?"
Ono Yuko trầm giọng: "Mục đích của anh là gì? Có gì thì nói thẳng, đừng có vòng vo nữa!"
"Anh không cần biết tôi là ai, tôi cũng lười tra xem anh ở đâu, tôi chỉ có một yêu cầu: Cút khỏi thành phố này, không bao giờ được quay lại nữa, nếu không, anh sẽ không bao giờ phải lo lắng về chuyện có người đánh thức nữa đâu!"
Giọng nói của Ono Yuko càng thêm hoảng hốt: "Rốt cuộc anh là ai?"
Giọng nói của Tần Dương lạnh như băng, không có bất kì dao động nào: "Shinoda Juko đã thuê anh thôi miên Chung Đại Hồng của tập đoàn Thiên Bác, để ông ta kí một hợp đồng tổn hại bao nhiêu lợi nhuận. Bây giờ tôi đã thu hồi hợp đồng đó, nếu như anh vẫn tiếp tục tham gia chống lại tập đoàn Thiên Bác thì cẩn thận cái mạng nhỏ của anh đấy... Mặc dù anh là một âm dương sư có năng lực thôi miên siêu phàm nhưng thực lực lại vô cùng thấp. Tôi muốn giết anh thì chỉ cần một cái búng tay thôi!"
Ono Yuko lập tức hiểu ra: "Anh là người của tập đoàn Thiên Bác?"
"Anh cũng có thể hiểu như vậy. Nếu sáng ngày mai tôi vẫn thấy anh còn ở thành phố này, vậy thì anh hãy mau chóng chuẩn bi cho mình một ngôi mộ thật tốt đi!"
Tần Dương trực tiếp cúp điện thoại. Sau khi biết rõ lai lịch của One Yuko thì Tần Dương cũng không có kế hoạch tính sổ với anh ta, dù sao anh ta cũng chỉ là được người khác thuê, một công việc kiếm tiền mà thôi.
Loại người như vậy, một khi ngửi được mùi nguy hiểm thì sẽ lập tức rút lui, căn bản không cần mất công xử lý.
Là một âm dương sư, anh ta càng biết rõ năng lực của mình, cũng biết rõ giới tu hành chân chính muốn giết anh ta là một chuyện đơn giản thế nào. Sau khi bị Tần Dương đe dọa, người này nhất định sẽ không dám ở lại nữa, dù sao đây cũng chỉ là một cuộc làm ăn thôi mà.
Tần Dương lặng lẽ trở lại khách sạn, yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Chắc là sau khi Shinkawan Kawa tỉnh dậy sẽ bị dọa đến nhảy dựng lên, tóc bị cạo sạch, tường trong phòng ngủ, tivi, tủ tivi đều bị một kiếm chém thành hai nửa, trên tường còn có hàng chữ to.
"Nếu còn có lần sau, chết!"
Cho dù là ai, khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng sẽ kinh hãi.
Shinkawan Kawa phát hiện hồ sơ biến mất chắc chắn sẽ biết được ai đang đối phó với mình. Nếu ông ta muốn giữ cái mạng nhỏ của mình thì tất nhiên sẽ biết phải làm như thế nào.
Chuyện này đối với người bình thường mà nói thì có thể rất phiền phức, nhưng đối với Tần Dương thì lại vô cùng dễ dàng. Giải quyết mọi chuyện bằng bạo lực, cho dù ngươi có bao nhiêu âm mưu quỷ kế thì ta cũng sẽ phá vỡ.
Sáng hôm sau, Tần Dương xuất hiện ở khách sạn của Văn Vũ Nghiên, cùng Văn Vũ Nghiên ăn sáng.
"Hợp đồng đây."
Tần Dương đặt một túi văn kiện lên bàn, đẩy tới trước mặt Văn Vũ Nghiên: "Mọi chuyện đơn giản hơn tôi nghĩ rất nhiều, đây đúng là một vụ gian lận trong thương mại, đối phương muốn lợi dụng hợp đồng này để tiến nhập cổ phần. Nếu như không có cổ phần thì khi đưa hợp đồng ra tòa họ cũng có thể kiếm được một món hời..."
Văn Vũ Nghiên cầm lấy túi văn kiện, lôi hợp đồng ra nhìn rồi thở phào nhẹ nhõm: "Chính là tập văn kiện này, hôm qua anh đã làm gì thế? Không giết người chứ?"
Tần Dương bưng bát cháo loãng lên uống hai ngụm, sau đó lại ăn một cái bánh bao: "Không, chỉ là lúc cầm tài liệu đi có dọa ông ta một trận, chắc là sau này cũng không dám nhằm vào các cô nữa. Còn về chuyện tên âm dương sư tinh thông thôi miên kia, anh ta là một tên cặn bã, được người ta thuê làm việc, chỉ mỗi việc này đã kiếm được hai triệu đô. Tên này kiếm tiền cũng giỏi đấy, tôi đã gọi điện bảo anh ta cút khỏi thành phố này...Thực ra chuyện lần này cô bảo Triệu Mân đi cũng có thể giải quyết được..."
Văn Vũ Nghiên thở phào: "Vậy là tốt rồi, lúc trước tôi không đoán được tình huống bên này, trong lòng không có tự tin. Bây giờ nghĩ lại đúng là để anh phí công một chuyến, đại tài tiểu dụng."
Tần Dương không để ý lắm: "Nói khách sáo thế làm gì, giải quyết xong chuyện là được rồi. Dù sao thì cũng không mất bao nhiêu thời gian. Hơn nữa, không phải trước đó tôi đã nói rồi sao, tôi đã nhận lương thì phải làm việc."
Văn Vũ Nghiên cười: "Tiền lương một năm mười triệu quả thực là con số không nhỏ đối với những người khác, nhưng dựa vào năng lực của anh thì quá nhỏ. Cứ nhìn tên âm dương sư kia đi, chỉ ra tay một cái đã có ngay hai triệu đô, năng lực của anh mạnh hơn tên đó nhiều, cuộc làm ăn của tôi rõ ràng là kiếm được lợi rất lớn."
Tần Dương cười nói: "Thế thì tôi sẽ không khiêm tốn nữa, tiền lương cô bỏ ra rất có giá trị đấy!"
Văn Vũ Nghiên suy nghĩ một chút: "Tất cả mọi chuyện đã được giải quyết, thế thì thời gian tới cũng không có gì bận rộn, anh có muốn đi dạo một chút không, dù sao cũng đã đến đây rồi..."
Tần Dương hơi do dự: "Cũng được, mọi chuyện đúng là nhanh hơn tôi nghĩ rất nhiều. Nếu hôm nay cô không bận gì thì chúng ta đi dạo một vòng, sáng mai tôi sẽ bay về."
Văn Vũ Nghiên chớp mắt: "Được."
Ăn sáng xong, Triệu Mân lái xe rời khỏi khách sạn, đưa hai người đến bờ biển cách đó không xa.
Bờ biển dài và hẹp, cát trắng mịn, những rặng san hô xinh đẹp và đủ các loại thực vật cận nhiệt đới đã tạo nên vẻ đẹp nơi đây, thu hút rất nhiều khách du lịch.
Tần Dương và Văn Vũ Nghiên cùng nhau ăn hải sản, sau đó đến chiều thì hẹn nhau đi lặn.
Hai người ngồi thuyền đến khu vực lặn, sau đó đeo bình oxy, nhanh chóng xuống nước.
Ánh sáng mặt trời rất đẹp, nước trong, nhìn từ dưới nước lên rất tốt, tầm nhìn cực kì cao, ánh nắng xuyên qua mặt nước tạo thành màu sắc rất đẹp.
Tần Dương và Văn Vũ Nghiên lặn sâu xuống, thấy được những rặng san hô tuyệt đẹp, còn cả những đàn cá đông đúc và nham thạch khổng lồ.
Kỹ năng lặn của Văn Vũ Nghiên rất tốt, hai người lặn xuống sâu hơn. Bơi chưa được bao xa thì Văn Vũ Nghiên bỗng nhiên dừng lại, mở to hai mắt kinh ngạc nhìn về phía trước, đồng thời chỉ tay ra hiệu cho Tần Dương nhìn.
Văn Vũ Nghiên chỉ về phía nham thạch dưới đáy biển. Tần Dương nhìn theo hướng ngón tay cô, hai mắt cũng trợn to.
Một sinh vật dài ít nhất ba bốn mét đang bơi xung quanh những tảng đá dưới đáy biển. Dài như vậy, chẳng lẽ là cá mập sao?
Tần Dương trước tiên là bơi lên phía trước, chắn trước mặt Văn Vũ Nghiên, phòng trường hợp sinh vật kia tấn công cô.
Bóng đen khổng lồ dần dần đến gần, lộ ra hình dáng của nó. Có những lấm tấm, mỏ nhọn, nhưng không có hàm răng sắc bén. Nhìn qua rất giống cá biển bình thường, không bơi nhanh, cũng không có vẻ hung dữ, chẳng qua là kích thước to gấp mấy chục lần cá biển bình thường mà thôi.
Cá ở đây đều to như vậy sao?
Nhưng dài đến ba bốn mét thì cũng khoa trương quá rồi?
Con cá kia bơi một đoạn thì phát hiện ra Tần Dương và Văn Vũ Nghiên. Hình như nó cũng nhát gan, thấy người thì hơi nghiêng mình, sau đó bơi về phía đám nham thạch to lớn. Nhưng không ngờ nó vừa bơi được hơn mười mét thì sau những tảng đá lại có một bóng đen đột ngột xuất hiện, một chiếc kìm to lớn hung hăng kẹp lấy con cá kia...