Chương 1982: Suýt chút nữa tôi đã tin rồi
Con cá biển có kích thước khổng lồ, dài ít nhất ba bốn mét, nhưng cái kìm to lớn của bóng đen kia kẹp chặt lấy nó, con cá không kịp né tránh, thân thể răng rắc một cái, lập tức bị cắt làm đôi.
Tần Dương đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt đầy sự cảnh giác. Hắn vươn tay về phía sau ra hiệu cho Văn Vũ Nghiên nổi lên.
Với thực lực bây giờ của Tần Dương, cho dù có gặp phải mãnh thú yêu quái thì cũng chỉ một đấm là xong. Nhưng nơi này lại là đáy biển, bơi lội không tiện, muốn đối phó với cái thứ hung dữ vô cùng linh hoạt dưới nước kia cũng có chút phiền phức, mấu chốt nhất là sợ Văn Vũ Nghiên bị thương.
Con cá kia bị cắt đôi người, nhưng nó vẫn chưa chết ngay mà nửa thân vặn vẹo điên cuồng trong nước. Máu từ phần cơ thể đứt lìa tuôn ra, nước biến nhanh chóng biến thành màu đỏ sậm.
Bóng đen ẩn nấp sau tảng đá bắt đầu lộ ra. Những móng vuốt vừa to vừa thô bám vào tảng đá, hai chiếc kìm khổng lồ lại vung lên, kẹp lấy thân cá đang vùng vẫy.
Cua biển!
Cái thứ cao ba bốn mét này vậy mà lại là một con cua biển!
Cua biển xoay người lại, nó cũng nhìn thấy Tần Dương và Văn Vũ Nghiên. Nó bắt đầu đi về phía Tần Dương, nhìn qua giống tư đang bày ra tư thế công kích.
Trong lòng Tần Dương chấn động, lùi về phía sau hai bước, hắn nắm lấy tay Văn Vũ Nghiên, tay kia nhanh chóng bổ một chưởng.
Khí tức lập tức phun ra ngoài, nước biển trào dâng cuồn cuộn, lập tức tạo thành một lực đẩy rất lớn. Chân vịt của Tần Dương khẽ đung đưa, cả người lập tức phóng thẳng lên mặt nước như tên lửa.
Cho dù đang lên cao nhưng Tần Dương vẫn không rời mắt khỏi con cua biển kia. Cũng may là con cua nhìn thấy hai người rời đi thì không đuổi theo mà kẹp lấy hai nửa con cá lúc này đã bất động, chậm rãi lùi xuống dưới những tảng đá, chìm vào bóng tối.
Tần Dương thở phào nhẹ nhõm, lôi Văn Vũ Nghiên lên mặt nước, sau đó leo lên du thuyền.
"Ôi, tôi chưa từng thấy một con cá hay con cua nào to như thế, vừa rồi sợ đến mức quên cả chụp ảnh..."
Văn Vũ Nghiên tháo kính lặn ra, gương mặt tinh xảo tràn đầy sự khiếp sợ và hối hận.
Tần Dương lau mặt một cái, sắc mặt hơi ngưng trọng: "Mặc dù ở biển có nhiều sinh vật to lớn, nhưng vùng này là duyên hải mà lại có cá cua to như thế thì không bình thường. Nếu như hôm nay con cua kia không bắt được con mồi thì có phải nó sẽ tấn công chúng ta không?"
Văn Vũ Nghiên nghĩ đến hai chiếc càng sắc bén của con cua kia thì lập tức nhớ đến hình ảnh con cá bị cắt thành hai mảnh. Nếu như chiếc càng đó kẹp vào thân người thì kết quả cũng sẽ không có gì khác.
"Đúng vậy, may mà nó đã tìm được con mồi. Nếu nó coi chúng ta thành con mồi, nếu chúng ta chỉ là người bình thường thì thê thảm thế nào cũng không cần nghĩ. Đúng rồi, chỗ đó lệch khỏi khu lặn nhưng cũng không xa lắm, có lẽ cũng có khách du lịch bơi nhầm qua. Chúng ta phải nhắc nhở mọi người một chút, tránh trường hợp không may xảy ra."
Tần Dương gật đầu: "Ừ, lúc về phải nói chuyện với người quản lý khu du lịch."
Vẻ mặt Văn Vũ Nghiên vẫn khá phấn chấn: "Ừ... Cảnh mà hôm nay nhìn thấy đúng là hiếm gặp, mặc dù hơi nguy hiểm nhưng cũng đáng giá."
Tần Dương gật đầu cười, không đáp lại, nhưng trong lòng lại vẫn cảm thấy hơi nghi hoặc.
Cho dù là cá hay cua thì đều không phải loài đặc biệt, theo lý mà nói thì không thể nào phát triển đến kích thước như thế được. Co dù có thì cũng phải ở một vùng biển có vị trí sâu xa nào đó, nhưng nơi này lại là duyên hải, ngay gần ven biển...
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Là ngẫu nhiên, hay là có ai đó đang âm thầm gây chuyện?
Tần Dương không tự nhủ được nhớ đến đợt tập kích cua đại quân bọ cạp khổng lồ ở một ốc đảo tại sa mạc Sahara. Những thân hình to lớn đó hình như cũng có một chút tương đồng?
Hai người trở lại bờ, tìm nhân viên của phòng quản lý, sau đó kể lại chuyện vừa rồi một lần. Nhân viên quản lý nghe xong tình huống của hai người thì cũng vô cùng xem trọng, nói nhất định sẽ báo cáo lên cấp trên rồi cử người đi kiểm tra.
Tần Dương và Văn Vệ Nghiên ở trên bờ cát phơi nắng, sau đó đến khách sạn gần biển đặt hai phòng, ăn tối xong thì lại ra bờ biển đi dạo.
"Anh trở về sẽ đến thẳng đoàn làm phim sao?"
Tần Dương mỉm cười trả lời: "Đúng vậy, sau đó sẽ ở lại đoàn chuyên tâm diễn xuất. Dù sao thì đó cũng là công ty của tôi, nam chính cũng là tôi, lại còn là câu chuyện mà tôi muốn kể, thế nên phải nghiêm túc một chút."
Văn Vũ Nghiêm cười: "Đúng thế, tốt xấu gì cũng là idol quốc dân, nếu đóng mấy bộ phim tạp nham sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của anh."
Tần Dương cười, cũng không thấy lo lắng gì: "Thanh danh cái gì, tôi không lo lắng đến chuyện đó, nhưng tôi phải có trách nhiệm với người khác. Có mấy người bạn tham gia, thế nên cũng phải chuẩn bị tốt một chút."
Ánh mắt Văn Vũ Nghiên có vài phần khen ngợi: "Ừm, anh luôn làm hết sức mình, có lẽ cũng vì tính cách này nên anh mới có được nhiều thành tích tốt như vậy. Chờ bộ phim điện ảnh này ra mắt, tôi nhất định sẽ ra rạp ủng hộ anh."
Tần Dương nghiêng đầu nhìn gò má đẹp đẽ của Văn Vũ Nghiên: "Chủ địch đại nhân như cô mà cũng có thời gian đi ra rạp xem phim à?"
Văn Vũ Nghiên lườm Tần Dương một cái: "Công ty chỉ là công việc của tôi, tôi cũng là một người trẻ tuổi, được chứ? Cũng thích đi mua sắm, thích xem phim. Tôi thích đi xem phim thì đi, xem phim thì làm sao?"
Tần Dương cười nói: "Trong mắt người bình thường thì cô là chủ tịch đại nhân, trăm công nghìn việc, một ngày có thể bay mấy quốc gia, không họp hành thì lại giám sát công việc, xem phim cái gì chứ? Cùng lắm thì ở rạp chiếu phim của gia đình, xem một mình thôi."
Văn Vũ Nghiên cười ha ha: "Nói tôi thì cũng phải nói anh. Trong mắt người khác, anh chính là ông chủ của mấy công ty, còn là một bác sĩ thiên tài, nhạc sĩ, tu hành, cũng không phải là trăm công nghìn việc sao? Thế mà sao anh vẫn có thời gian đi đóng phim?"
Tần Dương nghiêm túc nói: "Bởi vì đóng phim kiếm được tiền. Tôi không những là nam chính mà còn là nhà đầu tư. Nếu bộ phim này nổi tiếng thì có thể kiếm được một tỷ, thậm chí vài tỷ. Công ty muốn kiếm tiền tỷ thì phải mấy thương vụ mới có được chứ?"
Văn Vũ Nghiên nhìn dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Tần Dương thì bật cười: "Biểu cảm của anh nghiêm túc như vậy, suýt nữa tôi đã tin là thật đấy!"
...
Trong khi Tần Dương và Văn Vũ Nghiên đang nhàn nhã trò chuyện trên biển thì có một chiếc xe tải lái tới, đỗ ở ven đường, một người đàn ông râu quai nón chui vào chỗ ghế phó lái.
"Xuất phát, làm theo kế hoạch!"