Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 1995 - Chương 2006: Nhiệm Vụ Mới

Chương 2006: Nhiệm vụ mới
 

Tần Dương đỗ xe cách bờ biển không xa, đi về phía dành cho người đi bộ.

Đi được khoảng hai trăm mét, Tần Dương dừng bước, nhìn một hiệu sách rộng chừng 150 mét vuông trước mặt.

Nhà sách Hải Phong.

Lối vào là một quầy hàng không rộng rãi lắm, sau khi đi vào bên trong sẽ thấy một nửa là những giá sách, bên trên bày đầy đủ các loại sách. Nửa còn lại của cửa hàng kê mấy chiếc ghế mềm mại và vài chậu cây xen kẽ những đầu sách tạo nên sự sinh động.

Tần Dương bước vào trong, một con rối nhỏ treo trên cửa đột nhiên phát ra âm thanh thanh thúy.

“Hoan nghênh quý khách.”

Liễu Phú Ngữ đang ngồi trên chiếc ghế salon sau quầy, tay cầm một quyển sách, ngẩng đầu nhìn thấy Tần Dương đứng ở cửa thì gương mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng.

“Sao anh lại đến đây?”

Tần Dương cười cười: “Hôm nay được nghỉ nên tôi đi dạo một chút. Từ lúc cửa hàng của cô khai trương đến giờ tôi vẫn chưa đến đây, nhìn qua cũng không tệ.”

Liễu Phú Ngữ gấp quyển sách lại, đứng lên: “Uống gì? Cà phê, trà hay nước lọc?”

“Trà.”

Trong lúc Liễu Phú Ngữ đi pha trà, Tần Dương nhìn lướt qua toàn bộ cửa hàng. Ở trong góc phòng có hai vị khách, một nam một nữ, trước mặt đạt hai tách cà phê. Còn có cả một người mẹ đang chọn sách cùng con mình. Trong cửa hàng phát những bản nhạc êm ái, cũng không để âm lượng quá to, không khí như có một hơi thở yên tĩnh, làm cho lòng người cũng bình yên hơn.

“Môi trường cũng không tệ, rất thích hợp để đọc sách uống trà suy nghĩ chuyện đời... Việc kinh doanh thế nào?”

Liễu Phú Ngữ đặt một ly trà xuống trước mặt Tần Dương, sau đó lại ngồi về chỗ của mình, mỉm cười: “Cũng được, thu nhập từ việc bán sách, bán đồ uống cũng đủ tiền thuê nhà.”

Tần Dương nhếch miệng cười: “Tự cô cảm thấy vui vẻ là được rồi.”

Tần Dương nhìn ra bên ngoài, qua khung cửa kính trong suốt, hắn có thể nhìn thấy bến tàu và biển khơi: “Phong cảnh ở đây đẹp thật...”

Liễu Phú Ngữ cười khúc khích: “Tôi cũng cảm thấy phong cảnh nơi này rất đẹp, nhưng mà không có nhiều người có thể yên tĩnh đọc sách. Hầu hết đều là những người đi dạo một vòng cảm thấy mệt mỏi nên ghé vào uống chút gì để nghỉ ngơi, sau đó tùy tiện mua một quyển sách để giết thời gian mà thôi.”

Tần Dương thờ ơ đáp: “Dù sao cô cũng không quan tâm, thế thì việc gì phải để ý?”

Liễu Phú Ngữ quay đầu, ánh mắt rơi trên mặt biển: “Anh nói xem, có thể nào có một ngày nào đó sẽ một đám sinh vật biển to lớn xông lên chiếm lấy nơi này như ở bắc đảo của Nhật Bản không?”

Tần Dương cười trả lời: “Nếu như đây là một làng chài vẳng vẻ, hoặc một thôn làng thưa thớt thì hoàn toàn có thể. Nhưng đây là Trung Hải, nơi có lực lượng phòng ngự mạnh mẽ, nơi này sẽ không xuất hiện sóng âm cao tần kích thích sinh vật biển. Cho dù có thực sự xảy ra tình huống giống như cô nói thì đám sinh vật biển đó cũng không thể chiếm lấy nơi này được đâu. Nhưng mà nhà sách của cô ở vị trí này thì chắc chắn sẽ có tổn thất, bởi vì những sinh vật đó một khi đã lên bờ thì nhất định phải làm cho trời rung đất chuyển!”

Tần Dương trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Tại sao không chọn mở cửa hàng trong thành phố? Chọn khu vực sầm uất nào đó ở phố đi bộ? Trong thành phố thì chắc chắn không có nguy hiểm.”

Liễu Phú Ngữ cười: “Tôi thích biển.”

Tần Dương cười ha ha: “Bây giờ ngày nào cô cũng ở cửa hàng đọc sách uống trà à?”

“Ừ, mười giờ sáng mở cửa, chín giờ tối đóng cửa, chủ nhật thì nghỉ ngơi...”

Tần Dương nhấc ly trà lên, khẽ thổi mấy lá trà, cười hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Liễu Phú Ngữ dựa vào sô pha, trả lời: “Rất tốt, rời xa thành phố ồn ào, tâm trạng yên tĩnh, đọc sách, xem phim, lên mạng, dọn dẹp, mọi thứ đều tốt!”

Liễu Phú Ngữ dừng một chút rồi nói tiếp: “Mới mở cửa hàng không được bao lâu mà đã có người tặng hoa cho tôi, anh nói có thú vị không?”

Tần Dương trợn tròn mắt: “Cái gì? Có người theo đuổi cô à? Thế cô thế nào, có đồng ý không?”

“Tôi đồng ý cái quỷ gì, chỉ là một ông chủ nhỏ lái chiếc xe thể thao mà thôi, tôi cũng chưa có dự định yêu đương.”

Tần Dương trêu ghẹo: “Cô đã đến tuổi này rồi mà còn không định yêu đương, chẳng lẽ định làm quý tộc độc thân cả đời không kết hôn sao?”

Liễu Phú Ngữ bĩu môi: “Thế thì cũng được chứ sao? Một mình tự do tự tại, muốn làm gì thì làm, tốt biết bao. Hai người ở bên nhau rồi sẽ xảy ra mâu thuẫn, phiền phức khó chịu lắm.”

Tần Dương im lặng: “Phụ nữ thời đại mới như cô không thể trêu vào!”

Tần Dương ngồi trong cửa hàng hơn một tiếng mới đứng dậy tạm biệt. Dù sao tiệm sách này của Liễu Phú Ngữ không thuê thêm người, chỉ một mình cô lo liệu mọi thứ, ăn uống cũng phải gọi đồ ăn ngoài. Liễu Phú Ngữ căn bản không thể ra ngoài lúc này được, thế nên Tần Dương đành từ bỏ ý định mời cô đi ăn cơm.

Hắn cảm thấy cuộc sống của Liễu Phú Ngữ như thế cũng không tệ lắm, thích làm gì thì làm cái đó, thích sống như thế nào thì sống như thế đó, cuộc sống nhàn nhã nhưng lại không hề nhàm chán.

Cuộc sống hiện tại của Tần Dương cũng rất phong phú, hàng ngày ngồi ở phòng khám chữa bệnh cho mọi người, những bệnh nhân này thậm chí còn đến từ khắp các nơi trên cả nước. Những bệnh nhân mắc các bệnh nhẹ thì sẽ không đến phòng khám của Tần Dương bởi vì ở đây phải xếp hàng rất lâu. Làm gì có ai mất thời gian cả ngày trời đứng xếp hàng để khám đau đầu chóng mặt chứ?

Sau năm ngày làm việc thì cuối tuần Tần Dương sẽ nghỉ ngơi. Hắn cũng dần quen với cuộc sống như thế này, mỗi ngày đều giúp đỡ người khác nên Tần Dương vô cùng vui vẻ. Hắn cảm thấy sau này mình cứ sống mãi như thế này cũng được.

“Tần Dương, chuẩn bị một chút, ngày kia đi Mexico.”

Tần Dương đang nghỉ trưa thì nhận được điện thoại của Long Vương. Long Vương cũng không nói lòng vòng với hắn mà trực tiếp ra lệnh.

Tần Dương từ trên ghế ngồi thẳng người dậy, tò mò hỏi: “Được, nhưng tôi đi làm gì thế?”

“Có hai việc, một là cùng chiến đội tiêu diệt đám động vật biến dị. Cậu không phải chủ lực, chỉ đi theo xem một chút thôi. Hai là phá hủy căn cứ bí mật của Niết Bàn. Theo một nguồn tin đáng tin cậy thì căn cứ bí mật đó đang sản xuất một số lượng lớn chất phóng xạ “Sima”. Việc của cậu là tùy thời cơ mà hành động, mang lô “Sima” này về, hơn nữa còn phải tìm được công thức sản xuất bí mật. Lần này cậu không phải hành động một mình, bởi vì cậu am hiểu thuật thôi miên, đồng thời cũng là người của chúng tôi, thế nên cậu mới được giao nhiệm vụ này.”

Tần Dương trợn tròn mắt: “Tiêu diệt động vật biến dị? Lại phát hiện ra chúng sao?”

“Đúng vậy, chỉ là con vật lần này rất khó đối phó. Trước mắt đã có rất nhiều quốc gia cử đội ngũ đến tiếp viện Mexico, tất nhiên là mọi người đều có mục đích riêng. Nếu có thể bắt sống nó thì càng tốt, còn nếu không thể thì cho dù giết nó thì cũng phải lấy được một bộ phận của nó để mang về nghiên cứu. Những động vật biến dị này có thể đạt đến kích thước như vậy, mỗi cá thể đều là công trình nghiên cứu quan trọng. Chúng ta có thể từ nó mà điều tra được rất nhiều số liệu, thậm chí còn nghiên cứu được những khoa học kĩ thuật mới...”
Bình Luận (0)
Comment