Chương 2007: Nguồn gốc của người tu hành
Dựa theo yêu cầu của Long Vương, ngày hôm sau Tần Dương đã bay đến thủ đô, sau đó kéo hành lý đến nhà Long Vương.
Lần này Tần Dương đi chấp hành nhiệm vụ nên chỉ có một mình, Lucian và những người khác đều ở nhà bảo vệ gia đình, phòng khám tạm thời giao cho sư phụ.
Lúc Tần Dương đến thì Long Vương vẫn đang bận rộn, Tần Dương chờ hơn một tiếng thì Long Vương mới cau mày đi vào phòng khách.
“Đến rồi à!”
Tần Dương từ ghế sô pha đứng lên, cười nói: “Chậc, nhìn ông cau mày thế kia chắc là mọi chuyện phiền phức lắm à?”
Long Vương đặt chiếc cặp xuống bàn, cầm ấm trà tự rót cho mình một ly, uống hết nửa ly mới trả lời: “Cậu cũng không phải là không biết tình hình cục gần đây, thực sự rất phiền phức, nơi nào trên cả nước cũng có!”
Tần Dương bưng ly trà ngồi xuống: “Thời gian đã lâu như thế rồi mà vẫn chưa tìm được giải pháp triệt để hay sao?”
Long Vương thở dài: “Sự phân hủy của chất phóng xạ “Sima” rất nhanh. Một khi nó rời khỏi môi trường lưu trữ thì sẽ nhanh chóng suy kiệt, và năng lượng trong nó cũng ngay lập tức được giải phóng ra ngoài. Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả các động vật và thậm chí là thực vật xung quanh đã nhiễm phóng xạ, tạo thành biến dị. Sau đó cường độ bức xạ giảm đi, không ảnh hưởng gì nữa.
Bây giờ vẫn chưa tìm được biện pháp khắc phục sự đột biến do phóng xạ gây ra. Giống như có ai đó nói điều gì gây tổn thương cho cậu, cậu đã bị tổn thương, sau này mặc dù người đó có làm gì đi nữa thì thương tổn đã tạo thành, không thể cứu vãn!”
Tần Dương lo lắng hỏi: “Bây giờ tình hình thật sự trong nước đang như thế nào?”
Ngày nào Tần Dương cũng theo dõi tin tức, nhưng hắn cũng biết để tránh dân chúng rối loạn, có rất nhiều tin tức hoặc trạng thái nguy hiểm sẽ được nhà nước giấu kín hoặc không nói rõ ràng.
“Tình hình chung vẫn ổn, sau khi phát hiện các vấn đề về sau thì các bộ phận an ninh đã tiến hành nhiều biện pháp hữu hiệu. Các sinh vật biến dị bùng phát ở nhiều nơi khác nhau là do làn sóng của những sinh vật biến dị cũ, bọn chúng sinh sôi quá nhanh nên mới không thể loại bỏ hoàn toàn.”
“Mặc dù hiện tại có rất nhiều vùng núi xa xôi hoặc là những địa phương không người ở đã trở thành hang ổ của những sinh vật biến dị, nhưng chỉ cần chúng ta tiếp tục truy quét và tấn công chúng, không ngừng dùng những vũ khí có tính sát thương cao thì sớm hay muộn cũng sẽ giết hết được thôi.”
Long Vương hơi dừng một chút, giọng nói cứng rắn như đao chặt thép: “Con người không thể bị những sinh vật đột biến đó đánh bại!”
Tần Dương gật đầu đồng ý, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù tình hình rất xấu nhưng hắn cũng tin người chiến thắng trong cuộc chiến này nhất định sẽ là con người biết sử dụng trí óc chứ không phải những sinh vật đột biến gen chỉ biết dùng răng và móng vuốt.
Sự lo lắng trong mắt Long Vương không vì câu nói này mà giảm đi, ngược lại càng thêm dày đặc.
Ngay lúc Tần Dương đang định đổi chủ đề câu chuyện thì Long Vương lại cúi đầu nhấp một ngụm trà, khẽ thở dài: “Những sinh vật biến dị này chỉ là tay sai của bọn chúng mà thôi, kẻ thù của con người chúng ta chưa bao giờ là chúng!”
Nụ cười của Tần Dương cứng lại: “Bọn chúng? Niết Bàn?”
Long Vương duỗi cánh tay thô ráp, hung hăng xoa khuôn mặt của mình, vẻ mặt bình tĩnh: “Cậu xác định muốn biết?”
Tần Dương trầm giọng nói: “Tôi có thể biết không?”
Vẻ mặt Long Vương hơi ngưng trọng: “Cậu bây giờ vẫn chưa thể biết được. Trừ khi cậu tham gia vào một bộ phận đặc biệt khác, lúc đó cậu mới có tư cách biết rõ tất cả mọi chuyện. Nhưng một khi gia nhập cũng có nghĩa là cậu không thể sống cuộc sống yên tĩnh bình lặng như trước nữa, cậu sẽ phải gánh vác trách nhiệm. Cậu chiến đấu vì trách nhiệm,, nguy hiểm không ít hơn hồi cậu làm đặc công, thậm chí còn nhiều hơn.”
Tần Dương kinh ngạc hỏi: “Tổ chức này còn bí mật hơn cả Long Tổ?”
Long Vương giải thích: “Cũng có thể nói như vậy, xét theo một mức độ nào đó thì độ bảo mật ở đây cao hơn rất nhiều. Bởi vì đây là hai bộ phận hoàn toàn khác nhau, cách đối mặt với kẻ thù cũng hoàn toàn khác nhau.”
Tần Dương nghe xong thì hơi do dự, Long Vương cũng không thúc giục hắn, trên mặt ông lộ ra ý cười: “Những chuyện mấy năm nay cậu làm cũng trải qua không ít nguy hiểm. Bây giờ có được cuộc sống yên ổn thì cứ tận hưởng đi, tôi cũng hi vọng cậu có thể có được một cuộc sống tốt đẹp chứ không phải tiếp tục dấn thân vào nguy hiểm. Nhưng xét từ góc độ tập thể thì tôi lại hi vọng cậu có thể gia nhập, bởi vì năng lực của cậu, thiên phú của cậu, tất cả mọi thành tích đều chứng minh cậu là một người vô cùng xuất sắc.”
“Chuyện kia cậu không phải lo lắng, cứ đi Mexico xử lý hai chuyện kia đi đã. Vừa xử lý vừa suy nghĩ một chút, sau đó trở về cho tôi một câu trả lời.”
Tần Dương cười khổ: “Cho dù muốn tôi gia nhập thì ông cũng phải tiết lộ cho tôi chút gì đó chứ? Tôi gia nhập Long Tổ làm đặc công, ít nhất tôi cũng phải biết đặc công là làm gì. Nếu ngay cả cái này ông cũng không tiết lộ thì tôi gia nhập kiểu gì được? Lỡ như gia nhập rồi hối hận thì phải làm sao? Nghe cách ông nói thì chỉ sợ một khi gia nhập rồi sẽ không thể thoát ra được nữa!”
Long Vương không nói gì, ánh mắt lóe lên vài phần quyết đoán: “Được rồi, tôi nói ngắn gọn cho cậu một chút, nhưng mà cậu phải giữ bí mật. Giống như cậu đang chấp hành nhiệm vụ, phải giữ bí mật mọi chuyện, nếu như tiết lộ ra ngoài thì cậu sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm!”
Hai mắt Tần Dướng sáng lên: “Được, chuyện giữ bí mật thì tôi quen thuộc lắm, hợp tác bao nhiêu lâu mà ông vẫn không tin tưởng tôi sao?”
Long Vương hít sâu một hơi: “Không phải cậu vừa mới quay xong một bộ phim điện ảnh tên là [Người tu hành] sao? Vậy tôi hỏi cậu, nguồn gốc của người tu hành là gì?”
Tần Dương chớp mắt mấy cái: “Thì chẳng phải là từ không thành có, từng bước cải tiến đến bây giờ sao?”
Long Vương lại hỏi tiếp: “Vậy cậu có biết người sáng tạo ra công pháp tu hành là ai không?”
Tần Dương sửng sốt, hắn không trả lời được.
Lịch sử của người tu hành từ rất xa xưa, tài liệu ghi chép cũng rất hiếm, thậm chí còn nhiều tài liệu bị chôn vùi trong dòng chảy của lịch sử. Những chuyện có trong ghi chép thì có thể dễ dàng tra ra, nhưng những chuyện không được ghi chép lại thì sao?
Những tài liệu ghi chép lại cũng chỉ là quá trình tu hành, các loại công pháp, các bài tập luyện chứ không có nguồn gốc của người tu hành, không có người đã sáng tạo ra công pháp.
Lúc Tần Dương quay phim cũng đã từng hỏi về vấn đề này, nhưng đáp án nhận được vô cùng mơ hồ, mơ hồ đến mức cuối cùng Tần Dương cũng không để ý nó nữa. Nhưng mà bây giờ tự nhiên Long Vương lại hỏi như vậy, điều này chứng tỏ ông biết rõ nguồn gốc của người tu hành!
“Ai? Là ai đã sáng tạo ra công pháp tu hành để con người có thể luyện tập, từ đó có được năng lực siêu việt?”
Giọng nói của Long Vương trầm thấp mà sâu thẳm: “Không có bất cứ ghi chép nào ghi lại người sáng lập công pháp tu hành, bởi vì đó không phải công pháp do người nào sáng tạo ra mà là được trực tiếp phát hiện ra trong một di tích đổ nát!”