Chương 2010: Đánh nhau cũng phải dựa vào chúng ta
Mọi người vừa xuống máy bay thì đã được phía Mexico đón tiếp như khách VIP, đến đón rời khỏi sân bay.
Chờ khi xe dừng lại thì bọn họ đã đến doanh trại tạm dựng ở ngoại ô thành phố. Ở đây có rất nhiều binh lính, người thật đạn thật, còn cả máy bay trực thăng, thậm chí có cả xe tăng, nhìn qua không khác gì doanh địa chiến trường.
Tưởng Hà Lỗ đứng bên cạnh Tần Dương, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt: "Đây là muốn đánh trận à? Sao lại đưa chúng ta đến đây?"
Tần Dương nhìn xung quanh một vòng, cũng phán đoán đây là một doanh trại tạm thời, chắc là tổng bộ của lần vây quét con tê tê kia.
"Đây là trụ sở chính của hành động vây quét lần này, vị trí này được dự đoán dựa trên lộ trình di chuyển của con tê tê. Chúng tôi suy đoán mục tiêu tiếp theo của nó có đến 67,5% là thành phố Beto. Chỉ cần nó đến gần thì chúng ta có thể phát hiện và giám sát nó, hơn nữa còn chuẩn bị trước. Chỉ cần nó thò đầu lên là lập tức bao vây tiêu diệt."
Đội trưởng bên phía Mexico giới thiệu một chút, sau đó áy náy cười: "Hoàn cảnh hơi gian khổ, không thể so được với khách sạn cao cấp, mong mọi người lượng thứ.
Người này nói tiếng Trung, đỡ rắc rối chuyện phiên dịch.
Giang Côn Lôn xua tay: "Chúng tôi đến tiêu diệt quái thú chứ không phải đi du lịch nghỉ mát, cứ theo sắp xếp của mọi người là được."
Hoàng Việt cũng cười: "Đúng vậy, chủ thế nào thì khách thế đó, làm việc là quan trọng nhất, đội ngũ của các quốc gia khác cũng đến rồi sao?"
"Mỹ, Anh, Gallia đã đến, mấy quốc gia khác cũng đến trong hôm nay... Mời mọi người đi theo tôi."
Tần Dương nghe thế cũng sửng sốt, đối phó với một con tê tê mà cần đến bao nhiêu quốc gia như vậy sao? Nhưng nghĩ đến nhiệm vụ Long Vương giao, hắn dần bình tĩnh trở lại.
Tất nhiên giết quái thú là thật, nhưng mọi người càng muốn bắt sống nó để nghiên cứu hơn. Dù sao thì nếu nó sống thì sẽ càng nghiên cứu được nhiều giá trị hơn là đã chết.
Theo Long Vương nói thì nếu như phải giết thì trước khi giết hãy lấy một ít mô sống của con quái thú đó để mang về nghiên cứu, chắc chắn sẽ có đột phá. Có lẽ những người kia đều nghĩ như vậy, ai cũng muốn tìm ra điều bí ẩn trong cơ thể con quái thú khổng lồ này. Nếu sử dụng lên con người thì con người sẽ phát triển càng mạnh mẽ hơn, hiệu quả chiến đấu cũng cao hơn.
Cũng vì thế mà toàn thế giới đều truy lùng con quái thú này. Tuy vậy, con quái thú không chỉ có thân hình to lớn, sức chiến đấu dũng mãnh mà còn có trí thông minh rất cao. Nó có thể ẩn nấp ở các địa phương khác nhau, vừa tránh sự truy đuổi của con người vừa thỉnh thoảng phát động tập kích tạo nên thương vong rất lớn.
Giống như bọ cạp hoàng đế trốn ở tâm trái đất, quái vật rồng trốn ở Bắc cực, tê tê trốn trong lòng đất... Những con thú khổng lồ này đều có cách ẩn náu của riêng mình, chọn hành động vào buổi tối. Ngoài ra, chúng có kích thước to lớn, hành động nhanh như gió, sau khi tập kích thì nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết.
Bây giờ khó khăn lắm mới tìm được dấu vết của con tê tê này, các nước làm sao có thể không quan tâm được?
Tưởng Hạ Lỗ nhìn mấy binh sĩ trang bị súng đạn đầy đủ, xe tăng, máy bay trực thăng thì hai mắt sáng lên, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tần Dương thì cảm thấy kỳ quái: "Tần Dương, chẳng lẽ cậu không ngạc nhiên chút nào sao?"
Tần Dương nhìn tình huống xung quanh một chút, thuận miệng hỏi ngược lại: "Ngạc nhiên cái gì?"
Tưởng Hà Lỗ kinh ngạc nhìn Tần Dương: "Bao nhiêu máy bay, xe tăng, súng đạn, tất cả đều là đồ thật đó, chẳng lẽ cậu không ngạc nhiên à?"
Tần Dương lấy lại tinh thần, nở nụ cười: "Ồ, anh nói mấy cái này ý hả. Đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy... Tôi từng ở nước ngoài một thời gian, đất nước đó có chiến tranh, thế nên cảnh tượng như thế này cũng khá bình thường."
Tưởng Hà Lỗ nghe Tần Dương giải thích thì gương mặt lộ vẻ khâm phục: "Tuổi cậu cũng không lớn lắm mà có kiến thức rộng rãi quá. Tôi so với cậu chẳng khác gì nông thôn lên thành phố, chẳng biết cái gì cả."
Tần Dương mỉm cười: "Chưa từng thấy những thứ này mới là chuyện tốt, chứng tỏ cuộc sống của anh rất hạnh phúc bình yên. Nếu ngày nào anh cũng nhìn thấy AK, súng lục, máy bay đạn pháo thì anh cảm thấy nơi đó an toàn sao?"
Một đệ tử của Hoàng gia là Hoàng Bác đi ngang qua, nghe thế thì nhếch miệng cười một tiếng rồi dựng thẳng ngón cái lên với Tần Dương: "Những lời này của Tần Dương có lý lắm."
Tưởng Hà Lỗ cũng cười: Đúng vậy, nhưng mà đàn ông mà, rất có cảm giác đối với súng ống xe tăng, nhìn rất oai phong."
Hoàng Bác cười, thấp giọng nói: "Oai phong cũng có ích gì đâu. Nhìn thì oai phong khí thế, nhưng khi đánh nhau thì những người cầm súng này còn chẳng bằng chúng ta cầm sao. Nếu quái thú tấn công nơi này thì thứ có thể đánh bại được nó không phải máy bay hay xe tăng mà là vũ khí lạnh trong tay chúng ta!"
Tần Dương cười: "Lời này của anh cũng rất có lý. Nếu không phải như thế thì máy bay và đại bác đã xử lý được nó rồi chứ không cần chúng ta phải tới đây!"
Mọi người cười ồ lên, không khí lập tức thoải mái.
Nhóm người được đưa vào một căn lều rất lớn, trong lều có chăn nệm, có thể chứa được hai ba mươi người, thậm chí còn có bàn ăn và các vật dụng khác.
"Lều này để mọi người nghỉ ngơi, ba bữa ăn sẽ có người chuyên phụ trách, nếu có bất cứ yêu cầu gì thì cứ nói với chúng tôi..."
Tất nhiên là chuyện bàn bạc phương thức không cần đến nhóm người Tần Dương, bọn họ chỉ cần nghỉ ngơi, chờ đợi mệnh lệnh, sau đó chiến đấu là được.
Các vấn đề chuyên môn thì cứ để người có chuyên môn phụ trách.
Tần Dương và những người khác cất hành lý của mình, đeo thẻ của quốc gia, sau đó ra ngoài quan sát xung quanh.
Ở đây có mấy chiếc lều như thế, trước lều của đám Tần Dương có cắm cờ Trung Quốc, các lều khác cũng cắm cờ của quốc gia mình, tổng cộng bảy quốc gia!
Bảy quốc gia đều có sắp xếp của riêng mình, ít nhất sẽ có bảy chí tôn cường giả. Trận chiến này quy mô không nhỏ, nhưng chí tôn cường giả cũng có điểm mạnh điểm yếu, không thể khái quát hết được. Giống như hai chí tôn cường giả trong trại huấn luyện có năng lực rất mạnh, Một trại huấn luyện tối cao, được các quốc gia công nhận là một chuyện không dễ dàng. Đây không phải điều mà những người vừa mới lên được hàng ngũ chí tôn cường giả có thể làm được.
Bên cạnh lều của nhóm người Tần Dương là lều của Gallia. Cửa lều vén lên, một đám người đi ra, ánh mắt theo bản năng nhìn sang bên cạnh. Người dẫn đầu là một ông già tóc trắng, vừa nhìn thấy Tần Dương thì ánh mắt lập tức trở nên sắc bén như dao...