Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2000 - Chương 2011: Miễn Bàn! Không Thương Lượng Gì Hết!

Chương 2011: Miễn bàn! Không thương lượng gì hết!
 

Trong lúc nhóm người tu hành đến từ Gallia này tìm đang nhìn đám người Tần Dương thì Tần Dương cũng nhìn lại họ.

Ông già tóc trắng dẫn đầu có vẻ đã không biết bao nhiêu tuổi rồi, trông có vẻ đã khá già như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, tư thế như một cơn gió thôi cũng thổi bay, nhưng lúc ông nhìn về phía Tần Dương, hơi thở mạnh mẽ phả về phía trước mặt, cứ làm người ta cảm giác rằng người đứng trước mặt không phải là một lão già, mà là một mãnh thú!

Ánh mắt của Ông già tóc trắng vốn dĩ là tùy ý nhưng khi lướt qua Tần Dương lại đột nhiên ngừng lại, dường như ánh mắt có chút kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng chuyển thành lạnh lẽo.

Tần Dương nhìn thấy sự thay đổi ánh mắt của ông già tóc trắng, anh không hề quen đối phương nên tất nhiên anh không biết tại sao thái độ đối phương lại có thay đổi đột nhiên như vậy, ờ, cảm giác như trở mặt thành thù với người đi đường.

Tần Dương mỉm cười với lão già tóc trắng nhưng nụ cười của anh không đổi được hồi đáp thiện cảm của đối phương, lão già tóc trắng lạnh lùng nói: “Tần Dương?”

Đối phương lại có thể quen mình?

Tần Dương cũng không quá kinh ngạc, dù gì bây giờ anh cũng đã nổi tiếng thế giới, đặc biệt là nếu như người trong giới tu hành quen anh thì hoàn toàn không phải chuyện lạ gì cả.

“Tôi là Tần Dương, tiền bối là?”

Mặc dù thái độ của đối phương không tốt nhưng dù sao tóc đối phương cũng đã sắp trắng rồi rụng hết, nhìn tuổi tác này, uy thế này hơn nửa là cường giả tôn quý do nước Gallia phái đến, Tần Dương vẫn tự xưng vãn bối, mở miệng hỏi thăm.

Ông già tóc trắng hừ lạnh một tiếng: “Ta là Mazal Louis.”

Tần Dương mỉm cười: “Xin chào tiền bối Mazal.”

Mazal cười lạnh nói: “ Lucian vẫn ổn chứ?”

Tần Dương ngơ ngác một lúc nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, có lẽ Mazal này có thái độ lạnh nhạt mang vài phần thù địch với mình là vì Lucian?

“Trước mắt Lucian đang ở Hoa Hạ, sống rất tốt và vui, tiền bối ông quen Lucian sao? … hoặc nói hai người là bạn bè?”

Mazal lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương: “tiểu tử, ngươi đã dùng thủ đoạn hèn hạ làm cho một cường giả tôn quý như Lucian trở thành một kẻ ngốc nghe lời ngươi, biến một người kiêu ngạo như Lucian trở thành nô bộc, tay chân của ngươi, có phải ngươi hơi quá tàn nhẫn rồi không?”

Nụ cười trên mặt của Tần Dương dần mất đi, sự khiêm tốn nhã nhặn trong ánh mắt cũng đã biết mất: “Mazal tiên sinh ông đang đòi lại công bằng cho Lucian sao?”

“Phí lời! Lucian là bạn của ta, tiểu tử, ngươi lại làm hắn biến thành bộ dạng như thế, ngươi nói xem việc này giải quyết thế nào?”

Tần Dương chớp mắt: “Giải quyết thế nào? Hắn là bạn của ông sao, vậy được thôi, lúc trước hắn vừa đánh vừa giết với tôi, nếu như không phải tôi có chút bản lĩnh cuối cùng biến hắn thành kẻ ngốc thì chỉ sợ bây giờ xác của tôi cũng đã thối rữa thành bùn rồi, vốn dĩ tôi là bác sĩ, tốt bụng trị bệnh giúp hắn nhưng hắn lại muốn giết tôi, ông nói xem có phải nên bồi thường không, ông là bạn của hắn, có muốn đền một chút giúp hắn không?”

Mặt ba nam tử phía sau Mazal đột nhiên thay đổi, một nam tử bước lên phía trước, tức giận nói: “Tần Dương, nói năng cẩn thận chút! Có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?”

Tần Dương liếc mắt nhìn Mazal, khẩu khí lạnh lùng nói: “ Chỉ cho phép hắn giết tôi, không cho tôi phản kháng? Đây là đạo lý ở đâu vậy, sao hả, nghĩ ông là cường giả tôn quý, thực lực của tôi không bằng ông thì nghĩ có thể nói lớn tiếng và răn dạy tôi ở trước mặt tôi? Được thôi, chi bằng ông cho tôi biết rốt cuộc ông có lai lịch gì, tôi kêu Lucian đi gần gũi với gia tộc của ông ?”

Sắc mặt Mazal thay đổi nhưng ông cũng không vội nói gì, ngược lại còn xua tay ngăn cản người đàn ông trung niên răn dạy Tần Dương ở bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương: “ Chúng ta làm một giao dịch đi.”

Giọng Tần Dương chậm lại, thờ ơ nói: “ Giao dịch gì?”

Mazal bình tĩnh nói: “Ngươi thả Lucian ra, ngươi muốn có gì, ta đều có thể cho ngươi.”

Tần Dương cũng không còn tức giận, cũng không nổi giận, chỉ đáp lại với giọng bình tĩnh: “Nếu ông đã nói ông là bạn của Lucian, vậy tôi sẽ giải thích với ông một lần, IQ hiện tại của Lucian chỉ bằng đứa trẻ ba tuổi, hơn nữa bởi vì ban đầu hai nhân cách xảy ra xung đột, não của hắn đã bị hỏng hoàn toàn, không thể phục hồi, cộng thêm việc thôi miên của tôi lúc đó, làm kết quả đã không thể thay đổi…”

“Bây giờ hắn đi theo tôi, ăn rất ngon, sống rất tốt, chơi rất vui, từ sáng đến tối cực kỳ vui vẻ, Weilun và Bruce của gia tộc Koman có thể làm chứng điểm này, dù sao Lucian cũng là lão tổ của gia tộc Koman, đúng là tôi có lợi dụng thực lực của hắn nhưng làm như vậy đền bù cho việc hắn muốn giết tôi, tôi không thấy chuyện này có chỗ nào không đúng, có gì không công bằng đâu!”

“ Đúng, rời khỏi tôi, chỉ cần có người chăm sóc tốt cho hắn cũng có thể bồi dưỡng tình cảm khiến hắn sinh ra đồng cảm, nhưng tại sao tôi phải để hắn rời khỏi mình chứ, tôi sẽ không buông tay một nô bộc là cường giả tôn quý đâu, nhưng mà tôi có thể hứa với ông tôi sẽ chăm sóc tốt cho hắn, làm hắn sống cuộc sống vui vẻ.”

Mazal trầm giọng nói: “Hắn là một cường giả tôn quý, hắn là Lucian, hắn có lòng tự tôn của hắn, hắn không nên trở thành nô bộc của ngươi!”

Tần Dương nhếch miệng cười: “Lòng tự tôn? Đó là lúc trước, bây giờ hắn không cần cũng không có kiêu ngạo, ông chỉ vọng một người có IQ ba tuổi hiểu cái gì là lòng tự tôn của một cường giả tôn quý sao, hắn thật sự cần thứ này sao? Hắn chỉ muốn vui vẻ mà thôi và tôi có thể mang lại cho hắn điểm này, chúng tôi chung sống rất vui vẻ!”

Mazal cau mày nói: “Ngươi muốn như thế nào mới chịu buông tay?”

Tần Dương thấy Mazal vẫn không chịu buông tay, nói thẳng rất rõ ràng: “Miễn bàn, không thương lượng gì hết!”

Khí thế lạnh lẽo tỏa ra từ người Mazal càng lúc càng mạnh, đám người Tưởng Hà Lỗ và Hoàng Bác đứng cạnh Tần Dương đột nhiên cảm thấy một khí thế vô hình nặng như núi cao đè lên làm bọn họ đều thở không nổi.

Tần Dương cũng cảm nhận được khí thế này, nhưng dường như anh lại không hề bị ảnh hưởng quá lớn, mỉm cười nói: “ Mazal tiên sinh, ông đang chuẩn bị dùng thân phận cường giả tôn quý ra tay với vài tiểu bối trẻ tuổi này sao?”

Mazal vẫn chưa mở lời, một luồng khí cực kỳ mạnh mẽ bay thẳng ra khỏi lều giống như một phi châm phát ra ánh sáng đâm về hướng Mazal.

Mặt Mazal biến sắc, một quyền vung ra.

Phi châm lập tức bị quyền này nổ thành vô số luồng gió tản loạn, biến mất trong không trung, nhưng cơ thể của Mazal cũng chao đảo mạnh lùi về phía sau.

Tưởng Côn Lôn lạnh mặt bước ra từ trong lều, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mazal.

Hoàng Việt đứng bên cạnh Tưởng Côn Lôn, thần sắc cũng coi như không lạnh nhưng ánh mắt của hắn lại sắc bén như kim châm, làm người ta có cảm giác đứng ngồi không yên.

Mazal và Tưởng Côn Lôn, Hoàng Việt đưa mắt nhìn nhau, không khí xung quanh dường như đóng băng lại, lều trại và cờ xung quanh lại không gió mà động phát ra âm thanh ào ào.

Sau mấy giây đứng nhìn nhau, Mazal đột nhiên hừ lạnh một tiếng, thu hồi lại ánh mắt, lạnh lùng liếc nhìn Tần Dương, quay người bước ra ngoài.

“Tần Dương, chuyện này vẫn chưa xong đâu!”
Bình Luận (0)
Comment