Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2009 - Chương 2020: Không Biết Tự Lượng Sức Mình

Chương 2020: Không biết tự lượng sức mình
 

Huyền Điểu gập người một cái, nhanh chóng lao về phía bóng người kia.

"Ầm!"

Hai người giao thủ một chiêu, sau đó đồng thời lùi về sau một bước, trông có vẻ năng lực ngang nhau.

Tần Dương đi theo sau, dưới ánh đèn nhìn rõ hình dáng người vừa tới.

Đó là một người đàn ông râu quai nón có mái tóc rối bù, dáng người mập mạp. Nhưng người này lại có thể chiến đấu ngang hàng với Huyền Điểu, không bị rơi vào thế hạ phong, hiển nhiên cũng là một tên chí tôn cường giả.

Điều này làm Tần Dương hơi sửng sốt, nơi này vậy mà lại thực sự có chí tôn cường giả phòng thủ!

Huyền Điểu hừ lạnh một tiếng, thân thể lại lao về phía trước. Cuồng Lôi và Hắc Viêm cũng nhanh chóng tấn công đối phương từ hai bên. Một bên khí thế như rồng cuộn sóng trào vô cùng mãnh liệt, một bên giống như kim bay đầu trời, chặn kín đường lui của địch nhân.

Mặc dù công kích của thông thần cường giả rất mạnh nhưng cũng không thể gây nguy hiểm trí mạng cho chí tôn cường giả, nhưng ở đây vẫn còn Huyền Điểu.

Huyền Điểu làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được?

Hắn ta lôi vũ khí của mình ra, đó là một thanh kiếm. Kiếm rời vỏ như nước mùa thu, kiếm mạnh mẽ như sấm sét lấp lánh, khiến tất cả mọi người hai mắt sáng bừng.

Gã râu quai nón chí tôn kia kêu lên một tiếng, thân thể như chim én lướt nước, lập tức lui về.

Thực lực của hắn ta ngang với Huyền Điểu, nhưng bây giờ trong tay hắn ta lại không có vũ khí, không có cách nào đối địch với Huyền Điểu, chưa kể bên cạnh Huyền Điểu còn có Cuồng Lôi và Hắc Viêm hỗ trợ.

Ánh kiếm lóe lên, máu tươi tung tóe.

Râu quai nón trúng một kiếm, nhưng cũng không tính là quá nghiêm trọng. Hắn ta tập trung sức lực lao ra khỏi nhà máy, nhà máy lập tức nổ tung, vô số gạch đá giống như đạn pháo bắn về phía ba người kia.

Tất nhiên gạch đá không thể nào làm nhóm người Huyền Điểu bị thương nhưng cũng có thể cản trở tầm nhìn của họ, trì hoãn tốc độ của bọn họ. Khi gạch đá đổ ầm ầm xuống đất thì soạt một tiếng, tiếng thủy tinh vỡ vang lên. Râu quai nón giống như siêu nhân, lập tức lao người đi như một viên đạn, bóng dáng biến mất trong khu rừng.

Huyển Điểu cũng không đuổi theo. Mặc dù vừa rồi đã làm đối phương bị thương nhưng cũng không tính là nặng. Một khi chí tôn cường giả muốn chạy trốn, trừ khi có ưu thế áp đảo hoàn toàn, nếu không thì không có cách nào giữ chân đối phương. Hơn nữa mục tiêu lần này của bọn họ chỉ là lô hàng và đám người Lucas.

Lucas nhìn vị chí tôn cường giả trấn thủ ở đây xoay người bỏ chạy thì khẽ biến sắc, cũng muốn chuồn đi nhưng vừa mới khẽ động thì Cuồng Lôi đã nhanh chóng cản đường đi của ông ta lại, Hắc Viêm cũng ngăn cản người đàn ông mặc âu phục kia.

Thực lực của Lucas cũng không tệ nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của Cuồng Lôi, nhanh chóng bị áp chế. Người đàn ông mặc âu phục cũng bị Hắc Viêm hạ gục.

Đám người nhanh chóng xông vào nhà máy, khống chế tất cả mọi người.

Cuồng Lôi và Hắc Viêm dẫn theo đám người Lucas vào một gian phòng, Phan Bân nhìn đồng hồ đeo tay một chút, trầm giọng nói: "Mọi chuyện có biến, năm phút sau rút lui... Giao cho cậu!"

Tần Dương biết thời gian ban đầu không cần vội như vậy, nhưng tên chí tôn cường giả của đối phương đã chạy thoát rồi, thế thì bất cứ lúc nào đối phương cũng có thể quay lại. Hộ tống xe chở "Sima" rời khỏi nơi này cũng mất rất nhiều thời gian, nếu chậm trễ quá lâu thì rất dễ bị đối phương chặn lại.

"Được!"

Tần Dương không nói nhiều lời, nhanh chóng kéo mặt nạ trên đầu ra, trực tiếp đi tới trước mặt Lucas, bình tĩnh nhìn vào mắt anh ta, tiến hành đồng thuật.

Sau một năm luyện tập, sức mạnh tinh thần của Tần Dương đã tiến bộ hơn rất nhiều, uy lực của đồng thuật cũng ngày càng lớn mạnh, thậm chí chỉ cách một bước là có thể tiến đến thế giới ảo ảnh thứ năm. Lucas làm sao có thể chống lại được.

"Lucas, công thức hợp thành của Sima là gì?"

Lucas ngơ ngác trả lời: "Tôi không biết."

"Ai biết quy trình chế tạo và công thức tổng hợp của Sima?"

"Seagull, anh ta là giám đốc sản xuất, anh ta biết."

Tần Dương thả Lucas ra, bắt Seagull đến, lại hỏi lại hai vấn đề kia.

"Dữ liệu trong máy tính của tôi, rất phức tạp, tôi không thể nhớ hết được."

"Máy tính của anh ở đâu?"

"Trong văn phòng của tôi."

"Dẫn tôi đi lấy!"

Seagull giống như cái xác không hồn, dẫn Tần Dương và Phan Bân đến văn phòng. Tìm được máy tính của Seagull, Phan bân nhanh chóng lấy ổ cứng rồi cất vào túi.

Phan Bân nhìn thời gian, nghiêm nghị nói: "Rút lui, dẫn theo cả Lucas, Seagull và người đàn ông mặc âu phục!"

Tần Dương không nói gì, nhanh chóng cùng Phan Bân rời khỏi nhà máy, các đội viên của Phan Bân đã đốt cháy xe hàng và chiếc ô tô đen kia.

"Rút lui!"

Bọn họ đánh ngất ba người kia rồi lên xe, nổ máy, lao ra bên ngoài.

Nhung mà vừa mới lái đi được mấy trăm mét thì người đội viên đang lái xe kêu lên: "Đội trưởng, có người chặn đường!"

Phan Bân nghiêng đầu ra xem xét, nhìn thấy trước mặt có mấy người mặc áo khoác đen đứng giữa đường, lặng lẽ đứng đó hòa vào màn đêm, như những bóng ma.

"Huyền Điểu, có người cản đường!"

Huyền Điểu dẫn theo Cuồng Lôi và Hắc Viêm xuống xe, lập tức vượt qua xe tiến về phía trước, nhìn chằm chằm vào đám người đang đứng trước mặt, hét lên: "Ai?"

Tần Dương cũng nhanh chóng xuống xe, những kẻ đến này chắc chắn không phải người tốt, chỉ sợ tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện. Tần Dương cũng sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

"Để lại ba người kia, ổ cứng và xe, tha chết cho các ngươi!"

Người đàn ông dẫn đầu khoác áo choàng màu đen, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ bí ẩn, hình như nó được làm bằng sắt đen, giống như hòa vào bóng đêm, thậm chí còn không có chút phản quang nào. Cả người hắn ta tràn đầy hơi thở quỷ dị.

Nhóm người Phan Bân giật nảy cả mình, rốt cuộc đám người trước mắt có lai lịch thế nào, tại sao bọn chúng lại biết ổ cứng đang ở trong tay bọn họ?

Chẳng lẽ đám người này đã ở đó?

Hay là chúng chỉ đoán thôi?

Phan Bân trầm giọng quát: “Các người là ai?”

Người đàn ông đeo mặt nạ sắt hờ hững trả lời: “Các ngươi không cần thiết phải biết ta là ai, nhưng ta lại biết các ngươi là ai!”

Trái tim Phan Bân chùng xuống, liếc nhìn về phía Huyền Điểu bên cạnh: “Động thủ!”

Mặc dù Huyền Điểu là chí tôn cường giả, nhưng Phan Bân lại là người phụ trách hành động lần này, thế nên khi Phan Bân vừa phát lệnh thì Huyền Điểu lập tức lao lên, dùng kiếm đâm về phía người đàn ông đeo mặt nạ kia.

Đối phương không hề ra tay nhưng Huyền Điểu đã cảm nhận được một loại khí tức vô cùng bất an. Huyền Điểu là chí tôn cường giả, không có mấy người có thể khiến hắn ta có cảm giác bất an, tất cả chỉ có một nguyên nhân duy nhất. Đó là đối thủ quá mạnh mẽ, quá nguy hiểm…

Người đàn ông đeo mặt nạ sắt cũng không cần sử dụng vũ khí, hắn ta chỉ duỗi một ngón tay ra, lạnh lùng chặn lại mũi kiếm của Huyền Điểu.

“Không biết tự lượng sức mình!”
Bình Luận (0)
Comment