Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2010 - Chương 2021: Không Có Sức Phản Kháng

Chương 2021: Không có sức phản kháng
 

“Không biết lượng sức!”

Tiếng cười mỉa của người đeo mặt nạ sắt đen, ngón tay anh ta và mũi kiếm chạm cùng lúc.

Tần Dương mở to mắt, người đeo mặt nạ sắt đen là ai, lại dùng ngón tay mình tiếp mũi kiếm Huyền Điểu đưa ra, hơn nữa còn là mũi kiếm uy lực mạnh nhất nữa?

Tên ngông cuồng này đúng là kiêu ngạo vậy ư?

“Cạch!”

Sự va chạm của ngón tay và mũi kiếm tạo ra âm thanh của vàng và sắt, với âm thanh giòn giã này, thanh kiếm của Huyền Điểu bị gãy tạo tiếng lách cách!

Lúc thanh kiếm gãy, ngón tay của người đeo mặt nạ sắt đen đột nhiên chuyển động biến hóa khôn lường, chính xác nảy lên trên lưỡi kiếm bị gãy.

Mũi kiếm bị gãy đột nhiên quay lại dưới làn đạn của người đeo mặt nạ sắt đen, giống như cực quang, cho dù Huyền Điểu là chí tôn cường giả, nhưng vẫn không kịp phản ứng, chỉ còn lại tiềm thức bên người.

Đoản kiếm trực tiếp xuyên qua vai của Huyền Điểu, sau đó xuyên qua phía sau lưng, máu tươi ngay lập tức thấm và nhuộm màu vai của Huyền Điểu.

Huyền Điểu lảo đảo lui về phía sau vài bước, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm người đeo mặt nạ sắt đen trước mặt, không chỉ Huyền Điểu, vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.

Huyền Điểu là chí tôn cường giả, dùng vũ khí như vậy mà cũng không chặn được một mũi kiếm của người đeo mặt nạ sắt đen ư?

Thấy thủ đoạn cuối cùng của đối phương là làm gãy kiếm làm người bị thương, người đeo mặt nạ sắt đen hình như không muốn giết Huyền Điểu. Nếu không thì e là thanh kiếm gãy kia không phải nhắm vào vai, mà là vào vị trí tim hoặc yếu hầu rồi.

Người đeo mặt nạ sắt đen giống như chỉ muốn làm chuyện không đáng kể, giọng vẫn lạnh lùng và bình tĩnh như cũ: “Tôi chỉ muốn mấy thứ này và công thức tạo chất phóng xạ Sima, tôi không có hứng thú giết người, các anh không cản tôi, tôi sẽ tha cho các anh một mạng. Nếu tiếp tục ra tay, vậy tôi không để ý mà giết các anh đâu đấy!”

Một chiêu đã làm Huyền Điểu bị thương, thế cục đã rõ ràng, trước mặt người đeo mặt nạ sắt đen thì mọi người đều không hề có năng lực phản kháng.

Phản kháng, chính là chết!

Khuôn mặt của Phan Bân tái méc dưới lớp mặt nạ. Anh ta là người phụ trách hành động lần này, nhưng nay hạnh đồng lại thất bại trước mắt, thậm chí mọi người đều bị đe doạ về cái chết, áp lực làm đội trưởng như anh ta rất lớn.

Tần Dương thấy ánh mắt của Phan Bân hơi do dự, rõ ràng trong lòng đang giằng co, suy nghĩ một hồi, hắn đi tới trước mặt Phan Bân và thấp giọng nói: Để lại rừng xanh, sợ gì không có củi đốt. Huống hồ cho dù tất cả chúng ta liều mạng cũng không có chút cơ hội nào. Một mình anh ta có thể giết sạch sẽ toàn bộ chúng ta thôi.”

Tần Dương do dự một lúc rồi bổ sung: “Còn sống, còn có cơ hội tìm lại mọi thứ, có thể cung cấp một số manh mối cho gia đình, nhưng nếu chết rồi, không còn gì cả, trách nhiệm này có thể để tôi gánh!”

Phan Bân nghiêng đầu nhìn Tần Dương, ánh mắt đã bình tĩnh trở lại.

Tần Dương nói không sai. Nếu liều mạng còn có hy vọng chiến thắng, cho dù hy vọng rất thấp, vậy mọi người có thể liều, vì hoàn thành nhiệm vụ vô cùng quan trọng này. Liều cả tính mạng cũng được, nhưng đối phương e là thực lực tối cao, hoàn toàn có thể nghiền nát mọi người. Cho dù tất cả có liều mạng, người ta cùng lắm cũng chỉ cử động vài đầu ngón tay mà thôi.

“Được, đồ thì các anh cứ lấy, nhưng tốt xấu gì anh cũng là chí tôn cường giả có thực lực mạnh như vậy, lẽ nào không dám để lộ thân phận của mình sao? Hay là muốn giấu đầu lòi đuôi?”

Người đeo mặt nạ sắt đen nhẹ nhàng trả lời: “Các anh không phải cũng đeo mặt nạ sao? Chuyện này mọi người ngầm hiểu là được, để lộ thân phận, không phải tự mình tìm phiền phức hay sao? Cho dù đánh tôi không chết, vậy cũng phải phiền chết tôi à. Huống hồ, đó là Niết bàn, tại sao tôi phải tự mình chuốc lấy phiền phức chứ?”

Phan Bân nhìn đối phương không chịu kế khích tướng thì cũng đành pó tay, anh ta xua tay với đội viên của mình: “Đưa người và xe cho họ!”

Mấy người đội viên và đám người Lucas giao người cho cho người đeo mặt nạ sắt đen. Thủ hạ của người đeo mặt nạ sắt đen cũng tiếp nhận xe tải và một số Sima.

“Ổ cứng!”

Người đeo mặt nạ sắt đen lao vào Phan Bân và nói. Phan Bân không còn cách nào nên đành đưa ổ cứng ra giao cho người đeo mặt nạ sắt đen.

Tình hình như bây giờ, trước mặt người đeo mặt nạ sắt đen, anh ta vốn không có khả năng làm bất cứ động tác nhỏ nào, cho dù là huỷ đi ổ cứng cũng không được.

Người đeo mặt nạ sắt đen nhận lấy ổ cứng, tiện tay ước lượng một chút, giao cho người đàn ông cũng đeo mặt nạ đứng bên cạnh, xem ra có vẻ là thuộc hạ của anh ta.

Trái tim của Tần Dương cũng lơ lửng, thứ tên này cần đã tới tay, chắc sẽ không trở mặt giết người chứ?

Khả năng này chắc cũng không cao, trừ phi đối phương là biến thái, thích làm chuyện nhàm chán cho người ta hy vọng và sau đó giết chết hy vọng để người ta tuyệt vọng.

Phan Bân trầm giọng hỏi: “Thứ anh cần đã tới tay, chúng tôi có thể đi được rồi chứ?”

“Khoan đã.”

Người đeo mặt nạ sắt đen vỏn vẹn nói ra hai chữ khiến thần kinh của mọi người bỗng căng thẳng. Phan Bân thấp giọng hỏi: “Sao vậy, anh muốn nuốt lời sao?”

Người đeo mặt nạ sắt đen nhẹ nhàng trả lời: “Tôi muốn giết các người thì đã trực tiếp giết rồi, không thèm nói nhiều vói các người làm gì ……”

Phan Bân hơi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy anh còn muốn làm gì?”

Người đeo mặt nạ sắt đen đưa tay chỉ chỉ vào Phan Bân, sau đó từ từ chuyển động, ánh mắt của mọi người đều nhìn theo hướng chỉ tay đó, ánh mắt bất an.

Chính là ngón tay này, ngón tay đã làm gãy kiếm của Huyền Điểu, ngón tay làm Huyền Điểu bị thương, bị ngón tay như vậy chỉ tới thì há chẳng phải chờ tử thần gọi tên hay sao?

Bị anh ta chỉ như vậy, có lẽ một giây sau sẽ chết chăng?

Ngón tay từ từ nhúc nhích, lướt qua Phan Bân, sau đó chỉ vào Tần Dương: “Anh ở lại, những người khác có thể đi!”

Tần Dương mở to mắt, không dám tin nhìn vào người đeo mặt nạ sắt đen. Hắn đưa tay chỉ mình và kinh ngạc hỏi lại: “Tôi? Tại sao?”

Người đeo mặt nạ sắt đen nhẹ nhàng trả lời: “Anh có bản lĩnh đặc biệt, có ích cho tôi. Nói một cách đơn giản, tôi muốn trưng dụng con người anh, đương nhiên, anh có thể từ chối!”

Từ chối?

Khoé miệng của Tần Dương bất giác mím chặt: “Tôi dám từ chối sao?”

Người đeo mặt nạ sắt đen vẫn bình tĩnh như cũ, giống như mọi thứ ở nơi này không gây chút hứng thú nào với anh ta: “Anh có thể từ chối, dù gì nếu một người ngay cả chết cũng không sợ, cũng không có gì đe doạ được anh ta.”

MD, tôi biết ngay là vậy mà!

Đối phương đã biết Phan Bân lấy ổ cứng, vậy thì cũng biết chuyện đám người Lucas bị mình thôi miên. Anh ta nói “bản lĩnh đặc biệt” của mình vốn là muốn dùng nhãn thuật của mình đây sao?

“Tôi làm việc cho anh, sau này anh sẽ tha cho tôi sao?”

Người đeo mặt nạ sắt đen nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần anh nghe lời, tôi sẽ giữ mạng cho anh. Dù gì anh cũng có chút bản lĩnh, có ích với tôi mà.”

Tần Dương trong lòng tuyệt vọng, bà mẹ, nghe giọng điệu này là để cho mình hầu hạ anh ta mọi lúc, sẽ không buông tha cho mình đây mà?

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, mình đi theo anh ta có lẽ sẽ biết thân phận của anh ta, anh ta làm sao thả mình đi được?

Tần Dương biết bản thân không cách nào phản kháng lại người đeo mặt nạ sắt đen. Hắn quay đầu dứt khoát đưa hộp kiếm Thanh Diệt trên lưng mình giao cho Phan Bân bên cạnh: “Tôi chắc là không dùng nó được rồi, giúp tôi mang về, ừm, giao cho bạn gái tôi hoặc sư phụ tôi nha.”
Bình Luận (0)
Comment