Chương 2026: Một nửa là người hợp tác
“Lạch cạch.”
Cửa xe tải mở ra, ánh nắng chói chang từ bên ngoài đột nhiên chiếu vào làm Tần Dương hơi nheo mắt lại.
“Đến nơi rồi, xuống xe đi!”
Đến nơi rồi?
Tần Dương nhảy xuống xe, đánh giá tình hình xung quanh.
Tần Dương ở trong thùng xe vài ngày, trừ những lúc ăn uống thì cứ như đang ở trong một phòng giam khép kín. Đi quan những thành phố huyên náo, đi qua những vùng đất vắng vẻ, quả thực có cảm giác như đang ngồi tù.
Nơi này giống như một biệt thự lớn, hắn đang đứng trước bãi đậu xe gần biển. Ở chỗ này còn mấy chiếc xe nữa, trong đó còn có một chiếc xe tải chở đến bốn năm tấn Sima.
Tần Dương nhìn xung quanh, có thể thấy được rất nhiều tòa nhà thấp tầng, cũ kỹ xập xệ, còn có không ít bức tường đổ nát thê lương. Giống như nơi đây đã từng xảy ra chiến tranh hoặc là những nơi hoang phế vứt bỏ.
Đây là một thành phố, nhưng lại tràn đầy rác thải và lạc hậu.
Tần Dương không thể đánh giá thành phố này qua vẻ bề ngoài. Bởi vì nếu nhìn từ bên ngoài thì không thể nhìn ra được bất kì địa danh hay kiến trúc tiêu biểu nào.
Tần Dương không quan sát thành phố nữa mà nhìn về những chiếc xe và những người đang xuống xe,
Tần Dương đảo mắt qua con xe thương vụ, ánh mắt lập tức co rút lại, bởi vì hắn nhìn thấy được người đàn ông đeo mặt nạ sắt.
Người đàn ông đeo mặt nạ sắt xuống xe nói chuyện với một người đàn ông cao gầy cũng đeo mặt nạ. Hai người đó đứng trước chiếc xe thương vụ, ra lệnh cho thuộc hạ.
Người đàn ông này có mặt ở mọi nơi!
Mặc dù Tần Dương cũng từng hoài nghi chuyện này, nhưng khi chuyện này trở thành sự thật thì vẫn hơi sửng sốt.
Người này làm cái quỷ gì đây?
Rõ ràng lúc nào cũng ở trong đội xe nhưng lại bảo thuộc hạ nói dối hắn là không ở…
Hắn ta mạnh mẽ như vậy mà cũng phải nói dối à?
Sự tình khác thường chắc chắn có quỷ. Đối phương làm như thế nhất định có mục đích, vậy thì mục đích của hắn là gì?
Nếu như người này không ở đây thì Tần Dương còn có thể nghĩ cách đánh lạc hướng để chạy trốn, nhưng người này ở đây thì hắn không dám nghĩ đến chuyện đó nữa. Dù sao thì đối phương muốn giết chết hắn cũng chỉ là chuyện dễ như búng ngón tay mà thôi. Vậy thì… hắn ta cố ý làm như thế để hắn chạy trốn?
Trong lòng Tần Dương chợt lạnh, sao người này lại nghĩ hắn có thể chạy trốn cơ chứ?
Có lẽ đáp án duy nhất chính là sự thật.
Hắn ta biết đặc thù cơ thể của Tần Dương, biết Tần Dương có sức chiến đấu, hắn ta không sử dụng phong linh thuật với hắn, cố tình đưa hắn đến đây để trêu chọc.
Người đàn ông đeo mặt nạ sắt đen nói mấy câu sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Tần Dương rồi vẫy tay với hắn: “Ngươi qua đây.”
Tần Dương hít sâu một hơi, đi tới trước mặt người đeo mặt nạ, trầm giọng nói: “Ông vẫn luôn ở trong đội xe?”
“Đúng vậy, vẫn luôn ở đây.”
Người đàn ông đeo mặt nạ sắt đen trả lời, giọng nói có vài phần lười biếng: “Nhưng mà ngươi lại khiến ta thất vọng quá, ta cứ nghĩ ngươi sẽ làm ra chuyện gì đó khác biệt…”
Tần Dương khẽ nhướn mày: “Ví dụ như chạy trốn?”
Người đeo mặt nạ thản nhiên nói: “Đúng thế, tốt xấu gì ngươi cũng là người có năng lực siêu phàm, tại sao không thử một lần chạy trốn khỏi đây chứ? Ngươi còn trẻ tuổi nhưng cũng quá bảo trì bình thản rồi, tại sao cứ phải chờ đến khi chắc chắn mười phần mới ra tay?”
Trái tim Tần Dương đập thình thịch, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Đối phương hiểu rõ hắn như thế, nếu hắn tiếp tục giả vờ thì chẳng phải rất ngu ngốc so?
“Ông không dùng phong linh thuật với tôi là muốn nhìn tôi chạy trốn, muốn đem tôi thành trò cười sao?”
Người đàn ông đeo mặt nạ sắt khẽ cười: “Đường đi nhàm chán, nhưng mà dù sao ngươi cũng đã giúp ta một chuyện. Nếu như những tên kia theo tín hiệu mà tìm đến tận đây thì sẽ gây rắc rối cho ta.”
Tần Dương yên lặng hai giây: “Đây là đâu, ông là ai?”
Người đeo mặt nạ sắt này là ai chính là vấn đề mà Tần Dương đã suy nghĩ trong mấy ngày qua.
Chí tôn hậu kì trên thế giới này cũng không có nhiều, có thể nói là người nào cũng có lai lịch chứ không phải đột nhiên ở đâu xông ra.
Người đàn ông đeo mặt nạ sắt đen cũng không có ý che giấu mà sảng khoái đáp lại: “Nơi này là Rifiat, cũng chính là thành phố hỗn loạn trong miệng người đời. Còn về phần ta là ai, thì tất nhiên là thành chủ của thành phố hỗn loạn, Samuel… Ngươi đã nghe qua chưa?”
Samuel!
Thiên sứ tử vong Samuel!
Tần Dương ngạc nhiên mở to hai mắt, sau đó lập tức quay đầu nhìn người đàn ông cao gầy đeo mặt nạ đứng bên cạnh Samuel.
“Ông là… Lục Thiên Sinh!”
Người đàn ông kia cười ha ha, tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt thực sự: “Đúng vậy, có phải rất ngạc nhiên không?”
Tâm trạng Tần Dương bây giờ vô cùng phức tạp, người ta tay cướp Sima chính là thành chủ Samuel của thành phố hỗn loạn. Còn người lúc trước hắn luôn có cảm giác quen thuộc lại chính là đối thủ cũ của sư phụ hắn- Lục Thiên Sinh!
“Lục Thiên Sinh, không ngờ ông luôn tự phụ hơn người mà lại đi theo Samuel…”
Lục Thiên Sinh cười ha ha, vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, cũng không tranh luận lại với hắn mà ngược lại., Samuel lại lên tiếng trước: “Hắn cũng không tính là thuộc hạ của ta.”
Tần Dương bây giờ cũng không còn sợ hãi nữa, hỏi thẳng: “Không phải thuộc hạ thì là gì? Tôi thấy ông ta làm việc theo lệnh của ông…”
Samuel thản nhiên trả lời: “Một nửa là người hợp tác, một nửa là thuộc hạ. Cuối cùng là người hợp tác hay thuộc hạ thì phải xem tạo hóa và năng lực của hắn!”
Một nửa người hợp tác?
Tần Dương thực sự tò mò: “Hợp tác cái gì?”
Samuel hừ lạnh: “Ngươi nhiều lời quá rồi!”
Tần Dương duỗi tay ra, nghiêm túc nói: “Có thể hợp tác với ông thì ai mà chẳng tò mò, thế nên tôi muốn hỏi rõ ràng, nhỡ đâu tôi cũng có thể hợp tác với ông thì sao?”
Samuel cười lạnh: “Ha ha, ngươi cũng muốn hợp tác với ta? Nghĩ đẹp nhỉ, đi theo ta thì đừng có ý nghĩ xấu, nếu không ta có thể tùy ý giết chết ngươi bất cứ lúc nào. Người sau lưng ngươi không uy hiếp được ta đâu, phải nói là, người trong thiên hạ này không ai có thể uy hiếp được ta.”
Câu nói này của Samuel vô cùng bá đạo, nhưng Tần Dương lại không hề cảm thấy ông ta đang khoác lác. Dù sao thì Samuel cũng là người trong số ít những người đứng đầu thiên hạ.
Thế giới không phải chỉ có mình Samuel là chí tôn hậu kỳ, Trung Quốc cũng có mấy người, nhưng dù sao tất cả đều là chí tôn hậu kỳ thì Samuel cũng không cần e ngại. Nếu không phục thì đánh một trận, ai thắng ai thua, ai sống ai chết còn chưa rõ được!
Samuel nói xong thì quay người đi về phía biệt thự to như cung điện kia. Tần Dương bất đắc dĩ đi theo. Hắn nhìn sang Lục Thiên Sinh đang đi bên cạnh, không nhịn được hỏi: “Này, bắt tôi là chủ ý của ông đấy à?”