Chương 2033: Để anh ta làm những gì mình muốn
Sau khi nói cho Long Vương về công thức sản xuất Sima và các quy trình liên quan, hắn cũng thấy nhẹ nhõm.
Mặc dù không đoạt được các thành phẩm của Sima, nhưng với tư cách là một cường quốc đã có công thức sản xuất Sima, vậy còn sợ không có thành phẩm hay sao? Nhiệm vụ lần này cũng xem như là thành công rồi, tiếp theo chỉ còn lại một việc duy nhất, đó là làm thế nào để bản thân có thể ra đi một cách an toàn.
Đây rõ ràng là một việc có thể hoàn thành trong một thời gian ngắn.
Tần Dương tối hôm qua ngủ rất ngon, đương nhiên không muốn ở trong phòng ngủ nữa, vì Samuel không ngại một mình đi ra ngoài, Tần Dương đương nhiên muốn đi ra ngoài gặp người nổi tiếng khắp thiên hạ trong thành phố của sự hỗn loạn, nhưng có điều trước khi rời đi, Tần Dương bảo người hầu tìm cho mình một chiếc mặt nạ.
Hiện tại Tần Dương đã là một người nổi tiếng trong giới tâm linh toàn cầu. Mặc dù ở một nơi như vậy theo dự đoán sẽ không có nhiều người biết đến hắn, nhưng dù sao thì cũng sẽ có người biết, Tần Dương không muốn vì thân phận của mình mà gây ra nhiều rắc rối suy cho cùng trên cổ của hắn cũng mang một sợi dây bằng vàng như muốn đòi mạng.
Chiếc mặt nạ màu bạc rất vừa vặn với khuôn mặt, chỉ lộ ra một cái miệng, hơn nữa đôi mắt cũng mờ mịt vì chiếc mặt nạ, nhìn mình trong gương, khóe miệng Tần Dương khẽ cong lên.
Chiếc mặt nạ màu bạc và chiếc dây chuyền màu vàng kim sẫm trông rất khủng khiếp tạo cho Tần Dương một vẻ lạnh lùng và bí ẩn, khi kết hợp với chiều cao của hắn lại càng làm tăng thêm khí chất lạnh lùng.
Khí chất này khiến hình tượng của Tần Dương khác hẳn trước đây, Tần Dương mím miệng cười và đi ra ngoài.
Ngay khi Tần Dương ra khỏi nhà, một người hầu đã báo cáo sự việc cho Samuel ở một biệt thự khác.
Lúc này Samuel đang ở trong phòng sách của mình, xem một thông tin. Chiếc mặt nạ sắt đen huyền bí được đặt trên bàn bên tay phải, để lộ bộ dạng thật của ông ta.
Một khuôn mặt phương Đông bình thường.
Làn da vàng, con ngươi đen, mái tóc đen, cơ thể săn chắc, mịn màng, khiến người khác không thể nhìn ra tuổi thật của ông ta, nếu chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài thì ông ta chỉ là một người đàn ông trạc tuổi bốn mươi, nhưng rõ ràng là Samuel la thành chủ của thành phố hỗn loạn, cường giả tối cao của chí tôn hậu kỳ, hắn không thể chỉ mới bốn mươi tuổi.
"Tần Dương đi ra ngoài. Trước khi đi ra ngoài, anh ấy yêu cầu người hầu lấy một chiếc mặt nạ cho mình."
Samuel ngẩng đầu, ánh mắt có chút kinh ngạc: "Anh ấy tự mình muốn sao?"
“Đúng vậy!”
Người hầu: "Anh ta nhất định có danh tiếng khắp thế giới, chắc là vì sợ bị lộ thân phận mà gây chuyện. Dù sao anh ta đeo dải vàng đòi mạng... Có cần quan sát kỹ hành động của anh ta không?
Samuel không nói một lời, xua tay: "Không cần, cứ để anh ta đi, để anh ta làm những gì mình muốn.
“Được”
Người hầu lặng lẽ ra khỏi phòng Samuel, Samuel suy nghĩ vài giây, lắc đầu, một lần nữa tập trung vào tài liệu trong tay.
……
Tần Dương đeo mặt nạ đi trên đường phố, nhìn thành phố, cảm thấy cũng thật thú vị.
Hầu hết các khu vực của thành phố này là những tòa nhà nhỏ đổ nát hai hoặc ba tầng, liên tục, và thậm chí xen lẫn với một số bức tường đổ nát, nhưng vẫn có một khu vực nhỏ gần biệt thự rộng rãi ở Samel, nhưng phong cách hoàn toàn khác nhau, những ngôi nhà sáu bảy tầng liên kết với nhau, tường bên ngoài tòa nhà vẫn còn khá mới, đoạn đường này rất rộng rãi, ngay cả hai bên đường cũng trồng cây nên rất yên tĩnh và thanh bình.
Ở trung tâm của tòa nhà cao này, có một tòa nhà cao mười sáu mười bảy tầng, thân chính rộng, trên tòa nhà cao có hai chữ rất lớn.
Thiên đường.
Tần Dương hơi nheo mắt, từ trên tòa nhà cao tầng thu hồi ánh mắt, tuy rằng không biết rõ nơi này, nhưng hắn cũng hiểu được đây là một khu vực giàu có, bất kể là ở đâu cũng sẽ có sự phân chia giai cấp. Đương nhiên sự phân chia giai cấp ở một nơi như thành phố của sự hỗn loạn thì sẽ càng rõ ràng.
Tôi chỉ không biết cư dân của khu giàu có ở đây đánh giá thế nào về việc đó là tài sản riêng hay thực lực thật sự của họ của họ, Tần Dương cho rằng sau này sẽ có khả năng cao hơn, suy cho cùng đây cũng là một thành phố của sự hỗn loạn, có tiền mà không có thực lực, đó không phải là tự tìm cái chết hay sao.
Tần Dương đi dạo trên phố, so với khu nhà giàu yên tĩnh và thoải mái, anh muốn xem và hiểu về thế giới mà những người bình thường sống ở nơi đây sẽ như thế nào.
Đây thật sự là thành phố của sự hỗn loạn.
Trên đường phố cũng có nhiều hoạt động thương mại khác nhau, nhưng chúng luôn mang đến cho người ta cảm giác chết đi sống lại, ánh mắt của người đi đường lúc nào cũng ánh lên vẻ cảnh giác cao độ và có điều gì đó không mấy tốt đẹp xung quanh góc phố, ánh mắt của Tần Dương dường như lúc nào cũng có cảm giác nhìn vào con mồi.
Mặc dù Tần Dương đeo mặt nạ, nhưng từ dáng người, khuôn miệng lộ ra, cổ và cánh tay... Có thể nói hắn tuổi còn trẻ, sẽ không bao giờ quá 30 tuổi, điều này làm cho không ít người nhìn Tần Dương có chút tùy tiện, tuy rằng có người mơ hồ chỉ vào Tần Dương, nhưng không có người nào động thủ với Tần Dương, không thể không nói, Tần Dương đeo mặt nạ khí chất có phần thần bí và lạnh lùng, thoạt nhìn không dễ kích động.
Một tiếng ồn ào náo nhiệt khiến Tần Dương phải dừng lại, cả đường không nghe thấy một nơi sôi động như vậy. Mọi người dường như đang ở trong trạng thái đề phòng. Tiếng ồn vô kỷ luật này khiến Tần Dương tò mò.
Tần Dương theo âm thanh đó rẽ vào một con đường khác, tìm ra nguồn gốc của âm thanh đó, dấu hiệu duy nhất mà hắn nhìn thấy là biển hiệu vô cùng cũ kỹ, làm cho người khác cảm giác chỉ cần một ngọn gió thôỉ qua thì sẽ đỗ nát,
Quán bar bến cảng.
Bến cảng?
Giữa ban ngày như thế này vậy mà có nhiều người như vậy đến đây uống rượu hay sao?
Quán rượu rộng và cũ kỹ, bàn ghế gỗ lộn xộn, quầy bar cũ kỹ, người pha chế là một người trung niên mặc vest nhỏ và đủ loại khách với súng và dao trong những bộ trang phục khác nhau, nếu nói nơi mà làm mọi người cảm thấy thoải mái trong tòa nhà này thì đó là máy lạnh được bật trong nhà, và cảm giác mát lạnh ngay khi bạn bước vào cánh cửa.
Quán rượu cũng là nơi nhanh nhất để tìm hiểu về tất cả các khía cạnh của thông tin của thành phố.
So với đường phố vắng vẻ bên ngoài, nơi này vô cùng sinh động, Tần Dương liếc mắt nhìn chung quanh liền cảm thấy mình đến đúng chỗ.
Ánh mắt của những người uống rượu trong quán đều hướng vào Tần Dương, ánh mắt khác hẳn, ngạc nhiên, nghi hoặc, kén chọn, có ý đồ xấu ...
Tần Dương vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi đi tới trước quầy bar, liếc qua người phục vụ trung niên, sau đó quét qua tủ rượu ở phía sau, thản nhiên nói: "Cho tôi một cốc bia."
Người pha chế trung niên không thay đổi hành động lấy khăn lau chiếc cốc trên tay và nhẹ nhàng nói: "Ba mươi đô la."
"Ba mươi đô la?"
Tần Dương sững người một lúc rồi mỉm cười: "Không hề rẻ."
Mặc dù không rẻ, nhưng Tần Dương lại lấy từ trong túi một cái thẻ và một ít tiền lẻ, Tần Dương cầm thẻ lên, bỗng nghĩ tới điều gì đó, cầm lại thẻ, nhặt 30 đô từ tiền lẻ đưa cho nhân viên pha chế.
Người pha chế đặt một xấp bia trước mặt Tần Dương, liếc qua tấm thẻ trên tay anh ta rồi nhàn nhạt nói: "Anh có thể quẹt thẻ."
Tần Dương mỉm cười. "Được rồi, tiền lẻ đủ rồi, không phiền phức ... Tôi lần đầu tiên đến đây, anh có thể kể cho tôi nghe về tình hình ở đây được không?".