Chương 2034: Kiếm tiền như thế này không phải là nhanh trong một vài giờ thôi sao
Người pha chế Hán Đặc liếc nhìn chiếc mặt nạ của Tần Dương, giọng nói bình đạm: “Là người mới lần đầu đến đây sao? Muốn hỏi gì?”
Tần Dương uống một ngụm bia lớn, nhưng dưới mặt nạ lại cau mày, đặt bia xuống.
Đây là loại bia gì, sao lại nhạt như nước thế này?
Thật nực cười khi chi 30 đô la cho một cốc bia như thế này, quả là lừa người.
Tầm Dương nói thầm trong lòng, nhưng lại không nói ra đánh giá của mình, ngược lại còn thản nhiên nói: “Tất cả mọi chuyện, suy cho cùng sau này cũng phải sống lâu dài ở đây, tôi muốn hiểu rõ tất cả mọi chuyện ở nơi này.”
Hán Đặc cầm ly rượu lên, lau nhẹ rồi nhẹ nhàng nói:" Tôi không có nhiều thời gian làm hướng dẫn viên du lịch. Nếu có tiền, anh có thể mời mọi người uống rượu, họ tự nhiên sẽ nói tất cả những gì mà anh muốn biết. "
Đôi mắt của Tần Dương hơi sáng lên:" Đây là một ý kiến hay. "
Cuộc nói chuyện của Tần Dương và Hán Đặc người trong quán bar cơ bản đã nghe thấy hết và đột nhiên có ai đó hét lên: “Cậu nhóc, nếu cậu mời tôi uống ba cốc bia, tôi có thể nói cho cậu tất cả những gì mà cậu muốn biết.”
“Tôi chỉ muốn hai cốc”
“Một cốc! Dù sao tôi cũng đang nhàn rỗi!”
Có không ít người cười nghiêng ngã, nhưng càng có nhiều người chỉ ngồi nhìn với ánh mắt lạnh lùng,
Tần Dương lướt nhìn khắp quán rượu, ướt tính trong quán rượu có khoảng 30 đến 40 người, Tần Dương quay đầu lại cười: “Những người ở đây thật nhiệt tình, như thế này đi, tôi chân ướt chân ráo đến đây, mời mỗi người một cốc bia xem như mời khách.”
Mặt phẳng lặng:" Quẹt thẻ, anh không có đủ tiền mặt. "
Tần Dương lại lấy thẻ ra, mỉm cười: "Đúng vậy, quẹt thẻ."
Quẹt thẻ có thể tiết lộ vị trí của Tần Dương, nhưng Tần Dương đã thương lượng với gia đình và Long Vương rồi, yêu cầu họ từ bỏ việc giải cứu và điều tra, và điều đó đương nhiên sẽ không ảnh hưởng gì cả. Hơn nữa, ngay cả khi Long Vương biết anh ta ở đâu, ông ta cũng sẽ không tự tiện đến đây, ông ta không thể không biết đại danh của thiên thần tử vong.
“Ôi, cậu nhóc kiêu ngạo!”
“Vẫn là một người giàu có!”
Giữa tiếng ồn ào của những người uống rượu, Hán Đặc liếc nhìn Tần Dương, điều này trước khi bắt đầu pha bia cho mọi người, Tần Dương tìm một bàn gần quầy bar và hét lên: “Rót rượu cho bàn này đi.”
Hán Đặc làm theo như vậy, rồi nói: "Tổng cộng là một nghìn bảy trăm đô la . "
Tần Dương lấy thẻ ra quẹt ngay ngắn. Quẹt thẻ xong, khi Hán Đặc cất máy POSE đi, anh ta thản nhiên nói: “Ở đây là thành phố của sự hỗn loạn, có tiền thì cũng cần có thực lực nữa mới tốt, thực lực quan trọng hơn tiền bạc, nhưng nếu anh đặc biệt có tiền, anh có thể xin đăng ký ở khu giàu có. Nó có đắt hơn một chút nhưng ít nhất khi anh đi trên đường sẽ không lo lắng bị người khác trói lại đến nỗi cả tiền và cả người đều mất.
Khóe miệng Tần Dương hơi nhếch lên hai điểm:" Cảm ơn lời nhắc nhở của anh, anh là một người pha chế giỏi! "
Hán Đặc sững người trong giây lát, như thể ai đó đã nói điều này trước đây, và người đó bây giờ là người đàn ông áo đỏ bên cạnh thiên sứ tử vong Samael?
Người đàn ông này trông rất trẻ và hào phóng, vì vậy Hán Đặc cố ý nhắc nhở, suy cho cùng những người mới, trẻ tuổi và không có sức mạnh nào là đối tượng dễ bị chú ý nhất của bọn tội phạm.
Tất nhiên, chỉ là một lời nhắc nhở, anh ta không nói quá nhưng nam thanh niên này tỏ ra rất bình tĩnh và không có vẻ gì là lo lắng cả.
Đó là biểu hiện của sự kiêu ngạo hay là sự ngu dốt?
Hán Đặc không nói gì nữa, im lặng lau ly rượu, đợi xem kịch hay, anh ta đoán rằng những tên tội phạm không thể bỏ qua dễ dàng với người đàn ông này như vậy. Tần Dương vừa có tiền vừa hào phóng, đó chẳng phải là con cừu béo trong mắt họ sao?
Tiền không được tiết lộ, đây là sự thật cơ bản nhất trong Thành phố hỗn loạn này.
Tần Dương lại quay trở lại cái bàn kia, và nhìn có vẻ đang trò chuyện với ba người đó, nhưng người đàn ông ở giữa trông khá chán nản.
Những người trong quán rượu vốn dĩ rất nhàm chán, và họ sẽ không phải là chủ nhân giàu có và quyền quý. Rốt cuộc, những bạo chúa thực sự giàu có chỉ sống trong khu vực giàu có hay là tận hưởng niềm vui ở thiên đường, ai sẽ đến ở đây để uống bia vừa nhạt vừa đắt tiền chứ, đến đây để đảm nhận các loại nhiệm vụ nguy hiểm?
Tần Dương rất hào phóng, ba người này uống bia rất thoải mái, nên ba người này cũng biết moi chuyện về Tần Dương, sau bửa uống bia này, Tần Dương đối với cả thành phố hỗn loạn này cũng đã hiểu biết được nhiều.
Thành phố của sự hỗn loạn không phải là hoàn toàn mất trật tự, ở đâu cũng sẽ có trật tự, ở đâu cũng có người, và trật tự ở đây là do Samueel quy định, điều này rất đặc biệt đối với trật tự của thành phố hỗn loạn.
Có rất nhiều thổ dân ở đây đã sống ở đây qua nhiều thế hệ. Những thổ dân này sẽ được bảo vệ bởi trật tự. Nếu không, ai sẽ sản xuất, ai sẽ kinh doanh và ai sẽ duy trì thành phố ở đây?
Sau khi vào thành phố hỗn loạn, bọn tội phạm từ bên ngoài phải đến trung tâm quảnlý để đăng ký, khai báo nguồn gốc, đã phạm tội gì và sau đó nhận một tờ giấy xác nhận thân phận, đừng cho rằng Thành phố của sự hỗn loạn là hoàn toàn hỗn loạn. Nó là một thành phố hỗn loạn, nhưng nó cũng có sự độc đáo của mình để duy trì trật tự.
Cuộc tàn sát giữa những nhà tu hành, không có ai quản lý, tùy thuộc vào sức mạnh của họ. Đây là một băng nhóm đầy rẫy các băng đảng, chém giết lẫn nhau, cũng như các tổ chức khác nhau như tổ chức giết người và tổ chức đánh thuê. Mặc dù đây là một thành phố nhưng các tổ chức trong đó, số lượng các tổ chức khác nhau thậm chí nhiều hơn một quốc gia, và họ có thể nói là cao thủ như mây.
Thành phố được chia thành các khu giàu có và các khu ổ chuột, trật tự của các khu giàu có được sự bảo vệ của của Samuel. Về cơ bản, môi trường sống của khu giàu có tương tự như hòa bình thành phố của quốc gia. Chỉ cần anh có tiền, mỗi tháng anh giao nộp một khoản tiền, thì có thể cư trú ở khu giàu có, đồng thời anh có thể nhận được dấu hiệu cư trú của khu vực giàu có. Dấu hiệu này có thể bảo vệ bạn khỏi bị bắt nạt trong thành phố hỗn loạn, cũng xem như là một chứng chỉ đặt biệt, nhưng con số anh cần phải trả cho mỗi tháng chắc chắn là một con số không hề nhỏ. Muốn sống trong thời gian dài thậm chí là cả đời, trừ khi bạn có tài sản ròng hơn một tỷ và đây vẫn là tiêu dùng của một người, nếu là gia đình thì phải tiếp tục tăng gấp đôi theo số người.
Thiên đường là thiên đường hưởng lạc nằm ở ranh giới của khu giàu có và khu ổ chuột, có rượu ngon, mỹ nữ, cờ bạc, đủ thứ thú vui đều có ở đây, chỉ cần anh có tiền, dù bạn sống ở khu ổ chuột hay khu giàu có, miễn là anh có thể trả được phí vào cửa thì có thể vào trong đó, nhưng nếu suy nghĩ một chút về một quán rượu đổ nát, một cốc bia với nước có giá 30 đô la, thì anh có thể đoán được mức tiêu thụ cao như thế nào trong thiên đường của những bữa tiệc được trang trí lộng lẫy.
Dù anh là người ở khu giàu có, hay là thiên đường, thì nó cũng giống như một cái hố không đáy. Mục đích của họ không phải để phục vụ hay bảo vệ, mà là để lấy tất cả tài sản của gia đình anh trong thời gian nhanh nhất. Sau đó những người này sẽ rơi vào khu ổ chuột của những người nghèo và để họ tự sinh tự diệt, vậy nguồn gốc của khách hàng mới, cần phải quan tâm nữa sao?
Tội phạm trên đời không phải lúc nào cũng tồn tại, lúc nào cũng có người vì tiền, có người bỏ trốn, và giờ đây thành phố của sự hỗn loạn càng ngày càng nổi tiếng, những người này vì muốn chạy trốn mà hoặc là bị bắt hoặc là bị giết. Tất cả bọn họ sẽ đổ xô đsẽ, họ sẵn sàng sử dụng nhiều cách khác nhau để kiếm tiền, tiêu số tiền nhanh hơn hàng chục lần hoặc hàng trăm lần so với cuộc sống bình thường, và gửi nó vào tay người cai trị Thành phố Hỗn loạn do Samuel đứng đầu.
Tần Dương, người hiểu rõ tất cả mệnh lệnh này, không thể không vỗ môi. Samuel đã làm được điều này, tốc độ kiếm tiền như vậy không phải là rất nhanh trong một thời gian ngắn hay sao...