Chương 2036: Người giám định sự thật
Sau khi giết chết ba tên cướp, tâm trạng của Tần Dương không hề bị ảnh hưởng. Anh nhàn nhã trở về biệt thự, gọi người hầu mang đồ ăn lên, ăn một bữa no nê. Buổi chiều anh không ra ngoài, ở trong phòng luyện công, xem tivi giết thời gian.
Ngày hôm sau, Tần Dương ăn sáng xong, Yokota dẫn anh tới gặp Samuel, Lục Thiên Sinh cũng ở đó.
Địa vị của Lục Thiên Sinh quả thực có chút đặc thù, dù Yokata cũng là thủ hạ đắc lực của Samuel, nhưng anh ta chỉ có thể đứng, trong khi Lục Thiên Sinh lại được ngồi.
Cũng dễ hiểu thôi, Samuel từng nói, trong vòng một hai tháng nữa Lục Thiên Sinh có thể đột phá, tiến vào hàng ngũ chí tôn cường giả, hơn nữa tiến độ tu luyện Hắc sát ma công phi phàm, tương lai ông ta càng có thể đạt tới tầng cao hơn, thậm chí đạt tới trình độ của Samuel, cho nên ông ta có tư cách ngồi.
Khi Tần Dương còn đang nghĩ xem mình có đủ tư cách ngồi không, Samuel đã chỉ vào ghế sô pha đối diện: "Ngồi đi."
Tần Dương đương nhiên sẽ không khách sáo, ngồi xuống đối diện Samuel, cười nói: "Tôi còn tưởng tôi chỉ có thể đứng nghe thành chủ phân phó chứ."
Samuel vẫn đeo chiếc mặt nạ, khiến người khác không thể nào nhìn được sắc mặt của ông ta, ung dung nói: "Lục Thiên Sinh hay ngươi, đều là người có tương lai, hắn nửa là hợp tác với ta, còn ngươi, ta coi trọng năng lực của ngươi, ngươi không cam tâm tình nguyện làm việc cho ta, nên cũng không tính hoàn toàn là thuộc hạ của ta, vậy xem như khách đi, khách tự nhiên có đãi ngộ của khách."
Tần Dương cười nói: "Cảm ơn thành chủ đã để mắt đến tôi, làm tôi thực thụ sủng nhược kinh."
Ánh mắt Samuel rơi trên người Tần Dương: "Ta nghe nói ngày hôm qua ngươi giết người?"
Tần Dương không hề bất ngờ khi Samuel biết chuyện, ông ta không biết mới là kỳ quái: "Tôi mời bọn họ uống rượu, bọn họ còn muốn chặn cướp tôi, người như vậy đáng phải chết!"
Samuel khẽ cười: "Đúng vậy, ở đây có rất nhiều kẻ đáng chết, nhưng chúng đều sống, ba kẻ kia sở dĩ chết, không phải vì bọn chúng đáng chết, mà là vì thực lực bọn chúng không bằng ngươi."
Tần Dương tán thành nói: "Đúng vậy, nếu thực lực của tôi không bằng chúng, dù chúng phạm tội, thì người gặp họa vẫn là tôi. Dù sao nơi này là thành Hỗn loạn, dựa vào thực lực nói chuyện, dựa vào thực lực mà vô pháp vô thiên!"
Samuel gật đầu: "Ngươi thích ứng rất nhanh. Xem ra, ngươi vốn cực kỳ thích hợp với nơi mạnh hiếp yếu như ở đây, năng lực sinh tồn rất cao."
Tần Dương xòe tay bất lực: "Tôi đâu còn cách nào, muốn sống phải nhập gia tùy tục thôi, ở nơi này nói phải trái với một đám giết người cướp của không phải trò cười sao?"
Samuel đột nhiên hỏi: "Vì sao ngươi không nói ngươi là người của ta? Nếu ngươi làm vậy, đã không ai dám động thủ với ngươi..."
Tần Dương cười nói: "Nếu có thể thuận tay giải quyết, vậy thì giải quyết đi, dù sao tôi cũng không phải người tốt, giết thì giết, nếu như không thể giải quyết, tôi nhất định sẽ nói ra ông. Hơn nữa, không phải tôi làm việc cho ông sao, dù tôi không biết mình sẽ làm gì, nhưng tôi cũng phải thích ứng với lối sống ở đây, xem như tự lập uy cho bản thân vậy, tránh những kẻ khác thấy tôi trẻ tuổi, cho là tôi dễ ăn hiếp."
"Lập uy sao?"
Samuel quay lại nhìn Lục Thiên Sinh: "Khi ngươi mới tới cũng làm như vậy, cũng đi quán bar, sau đó gặp cướp..."
Lục Thiên Sinh bình bình đáp: "Lúc đó tôi còn chưa gặp thành chủ, có người muốn cướp, tôi tất nhiên phải đáp trả."
Samuel cười khẽ: "Ngươi vừa ra tay đã giết không ít, bao gồm một thuộc hạ tốt của ta... Nghĩ tới hai người các ngươi đúng là khá giống nhau."
Tần Dương cùng từng nghe khi Lục Thiên Sinh tới thành Hỗn loạn giết không ít người, cuối cùng mới gặp được Samuel, được Samuel trọng dụng. Tần Dương cũng không ngờ anh mới tới cũng đến quán bar, cũng bị người cướp ở ngoài quán bar. Đám người này, đều thích đánh cướp người ngoài mới đến, mãi thành thói. Bọn chúng liều mạng vì thứ trong túi người, là chuyện có thể hiểu.
Tần Dương chủ động dò hỏi: "Thành chủ, ông chuẩn bị giao cho tôi nhiệm vụ gì?"
Samuel cười nói: "Rất đơn giản, ngươi gia nhập vào bộ máy quản lý thành phố của ta, dùng năng lực giúp ta quản lý thành phố này."
Tần Dương hỏi tiếp: "Ý của thành chủ là dùng đồng thuật?"
"Đúng vậy."
Samuel giải thích: "Ta cần ngươi gia nhập Đội chấp pháp, thành Hỗn loạn có quy tắc của thành Hỗn loạn, nhưng quy tắc này rất lỏng lẻo, cũng vì người ngoài tới đây đều không phải hạng người tốt lành gì, cho nên bọn chúng nhiều thủ đoạn, Đội chấp pháp rất khó thực thi pháp luật, bởi vì bọn họ không cách nào biết được chân tướng mọi chuyện, nếu ngươi gia nhập, sẽ giúp Đội chấp pháp xử lý việc hiệu quả mà chính xác, công bằng, duy trì trật tự cho thành phố này tốt hơn."
Dừng lại một chút, Samuel bổ sung: "Trật tự của hỗn loạn cũng là trật tự, cũng cần dùng quyền lực để duy trì, dù ở nơi nào cũng vậy."
Tần Dương rất đồng ý với quan điểm của Samuel, bất kể là tổ chức nào, duy trì trật tự là năng lực của quyền lực, nếu như ngay cả năng lực duy trì trật tự cũng không có thì lấy đâu ra tư cách duy trì quyền lực?
Dù Tần Dương đoán được chuyện Samuel muốn an bài anh làm có liên quan với đồng thuật, nhưng anh không ngờ rằng ông ta muốn anh gia nhập đội chấp pháp, giúp ông ta quản lý thành phố này. Công việc này quả thật hợp với anh, nhưng cũng không quá cần thiết phải có anh đâu?
Dù sao đây là cũng là thành phố Hỗn loạn, cường giả đứng đầu, thành phố này loạn một chút hay tốt hơn chút thì có gì khác biệt chứ?
Dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ, Tần Dương cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Công việc này không khó.
Chức vụ này còn không phải giống với khi anh làm cố vấn cho đại đội cảnh sát ở Trung Hải sao, chỉ cần sử dụng đồng thuật phán đoán xem lời người nói là thật hay giả, những chuyện khác không cần nhúng tay, là một dạng công việc văn phòng rất thích hợp với anh!
"Gia nhập Đội chấp pháp, chịu trách nhiệm làm rõ thật giả, đó là nhiệm vụ của tôi đúng không?"
Samuel gật đầu: "Đúng vậy, mặc dù thực lực của ngươi bây giờ không kém, nhưng nếu muốn làm vài việc, vẫn là chưa đủ, ngươi có thể an tâm làm công việc này. Ngoài ra lúc cần ta sẽ điều ngươi đi hỗ trợ, vẫn là dùng năng lực đồng thuật. Ngươi có thể yên tâm làm việc cho ta, thời gian còn lại tập trung tu hành. Chuyện ta đáp ứng với ngươi, nhất định sẽ làm cho ngươi."
Tần Dương nháy mắt: "Tôi có ngày nghỉ chứ?"
Samuel cười cười nói: "Có, lúc không có công việc đều là thời gian nghỉ, nếu ngươi sắp xếp thời gian hợp lý, ngươi còn có thể trở về Hoa Hạ chơi vài ngày, nhưng nhớ phải quay lại..."