Chương 2041: Viên đá kỳ lạ
"Gia tộc tu hành? Gia tộc tu hành nào?"
Tần Dương hơi tò mò, gia tộc tu hành giả Trung Hải?
Cái này thú vị lắm đây, khá đúng lúc đó.
Khổng Đại Dân thận trọng dè dặt nhìn Tần Dương: "Người tu hành kia là Đàm Binh, Đàm gia bọn họ rất có quyền lực ở Trung Hải, thậm chí họ còn là gia tộc có số người tu hành đứng đầu Hoa Hạ..."
Đàm Binh?
Tần Dương sững sờ, hình như cái tên này rất quen.
Trong đầu Tần Dương xoay một vòng, liền nhớ lại lai lịch của người này.
Đàm Binh, bố là Đàm Chính Phong, một vị lãnh đạo ở thành phố Trung Hải, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ông ấy trên TV. Quan trọng hơn, Đàm Binh là người Đàm gia, mà bốn gia tộc Đàm gia, Lục gia, Long gia và Thu gia là bố gia tộc tu hành lớn ngang hàng nhau.
Lúc trước Lục Thiên Sinh hẹn đấu với Mạc Vũ, rất nhiều người từ khắp nơi đến trợ chiến, Tần Dương đưa anh họ La gia và những người khác đến quán bar uống rượu, gặp Tần Man và những người phụ nữ khác, đồng thời cũng gặp phải Đàm Binh đang đuổi theo Tần man, hơn nữa còn xảy ra mâu thuẫn. Chỉ là người nào cũng có lai lịch, bối cảnh, cho nên cuộc mâu thuẫn này không bị làm lớn lên, mà trong trận đấu Mạc Vũ lại thắng, chuyện này cũng không tiếp diễn, nhưng không ngờ thế mà đến bây giờ hắn đã ẩn náu ở thành phố của sự hỗn loạn mười năm, bây giờ lại nghe tên hắn ta lần nữa từ miệng người khác.
Tần Dương cầm ly rượu lên, dựa vào lưng ghế mềm mại: "Đàm gia, tôi biết, một trong tứ đại gia tộc tu hành ở Trung Hải."
Khổng Đại Dân nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Dương, nhất thời không đoán được thái độ của Tần Dương, trầm giọng nói: “Đúng vậy, nguyên nhân là như vậy, tôi mới không dám dùng cách thuê hung thủ giải quyết vấn đề, mà là hi vọng trong vòng sẽ giải quyết ổn thỏa vấn đề này, sau này vợ và con gái tôi vẫn sẽ sống ở Trung Hải ... Nếu không phải bất đắc dĩ thì có ai lại muốn rời xa quê hương chứ?”
Tần Dương nhấp một ngụm rượu đỏ, "Tại sao ông lại tìm tôi, dù sao tôi cũng giống ông thôi, đều lăn lộn sống ở đây.”
Khổng Đại Dân nhìn Tần Dương đầy hy vọng, giọng điệu vô cùng kích động và kỳ vọng: " Lãnh Diện tiên sinh còn trẻ như vậy mà vừa mới vào liền có thể gia nhập Chấp Pháp Đội, hơn nữa địa vị của cậu ấy cũng không thấp, chắc chắn thực lực của cậu ấy phải rất mạnh, trẻ như vậy mà sức mạnh vô cùng cao minh, chỉ có thể nói Lãnh Diện tiên sinh có lai lịch phi thường, tuy Lãnh Diện tiên sinh đã đến đây rồi, có thể sẽ có rất nhiều điều bất tiện, nhưng chắc chắn sẽ luôn liên lạc với gia đình hoặc môn phái, thù oán giữ con gái tôi và Đàm Binh cũng không lớn lắm. Nếu có người có đủ tiếng nói ra mặt nói một câu thì có lẽ sẽ giải quyết được chuyện này….”
Tần Dương chậm rãi gật đầu, ý nghĩ của Khổng Đại Dân không sai, có lẽ Đàm Binh là đời thứ hai, nhưng ở trong vòng tu hành mà nói, anh ta vẫn chưa có tiếng nói, chưa kể vấn đề này vốn dĩ là do anh ta không biết lí lẽ, nếu như có người có tiếng nói đứng ra nói vài câu thì cũng chẳng cần Đàm Binh cúi đầu xin lỗi, nhưng đến dừng ở ngang đó thì cũng rất dễ.
Đừng nghĩ rằng đời thứ hai là những kẻ ngốc không có mắt, thực tế thì họ càng dễ dàng nhìn rõ được chiều hướng của mọi chuyện hơn, càng dễ dàng điều chỉnh thái độ của mình để đối mặt với đối tượng khác nhau bất cứ lúc nào.
"Nếu chỉ là mâu thuẫn đơn giản như ông nói thì không phải vấn đề gì to tát. Tôi có thể giúp ông, nhưng tại sao tôi phải giúp ông đây?"
Nghe được lời nói của Tần Dương, ánh mắt của Khổng Đại Dân càng nóng lên, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, thái độ trở nên cung kính hơn: “Lãnh Diện tiên sinh, nếu cậu sẵn sàng giúp hòa giải, giải quyết mối thù oán này, tôi sẵn sàng trả một triệu đô la Mỹ để trả công cho Lãnh Diện tiên sinh ... "
"Một triệu đôla?"
Tần Dương cười nhạt: "Nghe có vẻ nhiều, nhưng cái giá một triệu đô để hòa giải đệ tử tứ đại gia tộc của Trung Hải thì cũng không được coi là cao, chưa kể ... tôi cũng không thiếu tiền."
Khổng Đại Dân nghe thấy Tần Dương chê giá cả không cao, còn định tăng giá, dù sao khi ông ta ra giá đã để lại đường sống, nhưng câu nói vừa rồi của Tần Dương khiến lòng ông ta trầm xuống.
Không thiếu tiền ...
Câu này thường có hai nghĩa, một là mướn cớ để chê giá quá thấp, hai là nghĩa gốc của nó, thật sự không thiếu tiền, giá mà ông đưa ra chỉ là một con số trong mắt tôi mà thôi, một con số không hề có ý nghĩa….
Khổng Đại Dân do dự một lát, hỏi với tâm trạng lo lắng, "Lãnh Diện tiên sinh, cậu muốn điều kiện gì thì mới chịu ra tay?"
Tần Dương cười: "Ông có tiền đưa cho tôi một triệu đô, vậy tại sao ông không trực tiếp đưa một triệu đô cho vợ và con gái, để bọn họ sống ở một thành phố khác? Cho dù Đàm Binh kia có quyền thế ở Trung Hải, nhưng ơt thành phố khác thì lại không được, tìm thấy một thành phố hạng hai, ông hoàn toàn có thể mua nhà và ô tô..”
Khổng Đại Dân cười khổ: "Họ đã chuyển nhà một lần rồi, khó lắm mới ổn định ở Trung Hải, nếu chuyển đi lần nữa thì quả là quá làm khó họ rồi, cũng là vạn bất đắc dĩ, tôi vẫn không muốn họ chuyển lui chuyển tới như di tránh nạn vậy được.”
Tần Dương cười: "Có thể hiểu được, tôi thật sự không cần tiền, cho nên nếu ông ra giá thì tôi thật sự không có hứng thù, ông nghi thử xem còn những khoản thù lao nào có thể trả không, dù sao tôi sống ở đây cũng mười mấy năm rồi, có lẽ một tin tức hữu ích cũng có thể..”
Khổng Đại Dân có vẻ hơi bất lực: "Tôi ở đây, nói là sống ở khu giàu có, nhưng cậu cũng biết rằng ở đây tiêu tiền như nược, tôi phải tiêu xài tiết kiệm, sống một cuộc sống bình thường. Thực ra, tôi đã nghĩ đến việc lặng lẽ rời khỏi đây. Dù gì chuyện kia cũng đã mười năm trôi qua rồi, tình hình bây giờ cũng không căng thẳng như thế nữa, tôi hoàn toàn có thể tìm một đất nước nhỏ để ẩn náu, nếu không, vài năm nữa, tôi sợ khi ở đây, đừng nói ở khu nhà giàu, ngay cả cơm ăn cũng chẳng có nữa... "
Tần Dương cười không nói.
Thành phố hỗn loạn có thể tự do đến và đi, cũng có rất nhiều người như Khổng Đại Dân vậy. Đầu tiên đến đây để trốn họa, đợi sóng gió qua đi thì lại đó lặng lẽ rời đi. Đây là điều rất bình thường, thậm chí là phần lớn là như thế, những người cư trú dài hạn thường là những người có bản lĩnh, kiếm được một công việc mưu sinh có thể kiếm ra tiền mới ở lại đây.
Khổng Đại Dân cau mày suy nghĩ xem mình có thể cho Tần Dương mà khiến cậu hứng thú, suy nghĩ rất lâu, đột nhiên hai mắt sáng lên: "Đúng rồi, Lãnh Diện tiên sinh,tôi có một viên đá rất đặc biệt, là năm đó lúc rôi khai thác mỏ thì đào được, không phải vàng cũng không phải ngọc, không phải đá cũng không phải sắt. Tôi cũng đã tìm người để giám định rồi, nhưng vẫn không biết là chất liệu là gì ... "
Tần Dương nghe Khổng Đại Dân nói lời này, trong lòng đột nhiên có chút hứng thú: "Ồ, cái này tôi hơi hứng thú đó, cầm đến tôi xem một chút."
Khổng Đại Dân lấy điện thoại di động ra: "Tôi có một tấm ảnh chụp đây, Lãnh Diện tiên sinh hãy xem trước."
Tần Dương cầm lấy điện thoại của Khổng Đại Dân, nhìn lướt qua hình ảnh trên màn hình điện thoại, sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt bỗng chốc trở nên kinh ngạc, để lại gần một chút, nhìn kỹ, sau đó trả lại Khổng Đại Dân, hỏi bằng giọng điệu thản nhiên: "Có vẻ thú vị, thứ này đang ở trong tay ông?"
Khổng Đại Dân gật đầu: "Ừm, ban đầu khi giành giật mỏ vì cũng vì thứ này, lúc tôi chạy trốn cũng mang nó đi theo."
Vẻ mặt Tần Dương rất bình tĩnh: "Tôi cũng không nhìn ra được là cái gì, nhưng mà từ trước đến nay tôi luôn rất hứng thú với mấy thứ kì lạ này, vậy giao thứ này cho tôi, tôi sẽ giúp ông giải quyết chuyện của con gái anh, đồng thời tôi bảo đảm sau này vợ và con gái ông sẽ được sống an ổn ở Trung Hải, sẽ không bị ai bắt nạt. "