Chương 2045: Tự do, cũng là trói buộc
Samuel cầm đai vàng đoạt mạng thoải mái rời đi, để lại Tần Dương với tâm trạng có chút phức tạp.
Lục Thiên Sinh đã ở bên cạnh quan sát nãy giờ, không xen lời vào, thấy vẻ mặt của Tần Dương thì Lục Thiên Sinh cười nhạo nói: "Sao, vui đến ngu rồi à?"
Tần Dương quay mặt lại nhìn vẻ mặt giễu cợt của Lục Thiên Sinh, cười nói: "Chẳng lẽ ông thích đeo cái đai vàng đoạt mạng đó vào cổ sao? Nếu ông thích thì có thể xin thành chủ đưa nó cho ông.”
Lục Thiên Sinh mặc kệ lời chế nhại Tần Dương: "Cảm giác lấy lại sự tự do thế nào, sảng khoái không?”
Tần Dương bình tĩnh trả lời: "Đó là đương nhiên, ai mà chẳng sợ đeo trên cổ một cái thứ có thể nổ tung đầu mình bất cứ lúc nào chứ, dù sao trong lòng cũng không thoải mái, tôi cũng chỉ hơi bất ngờ mà thôi."
"Sợ mà sao ông ta lại tháo xuống cho cậu?"
Tần Dương gật đầu: "Suy nghĩ kỹ thì có lẽ ông ta muốn tôi can tâm tình nguyện để ông ta sai khiến, nếu như cứ đeo đai vàng đoạt mạng tên cổ thì trong lòng làm sao có thể bình tĩnh chứ?”
Lục Thiên Sinh mỉm cười: "Thành chủ là một người có chí lớn. Nếu cậu hiểu ông ta hơn một chút thì cảm giác của cậu với ông ta sẽ thay đổi."
Qin Yang im lặng vài giây, công nhận câu nói của Lục Thiên Sinh: "Bất kể điểm khỏi đầu của ông ta là gì, ông ta có thể tạo ra một thành phố hỗn loạn, còn làm cho nó đứng vững như vậy, đó là bản lĩnh... Thực ra, khoảng thời gian này tôi vẫn rất buồn bực. Tôi thân là một cường giả chỉ tôn cuối kỳ, muốn làm gì cũng làm không được, sao phải chạy đến một cái nơi như vậy, thành phố hỗn loạn, nơi mà tự do của kẻ phạm tội..”
Lục Thiên Sinh cười nhạt: "Tự do là tương đối. Mặc dù tội phạm đến thành phố hỗn loạn rồi lấy được sự tự do từ thế giới bên ngoài, nhưng ở một mức độ nào đóchẳng phải là lại bị thành phố hỗn loạn trói buộc tự do sao?”
Tần Dương sửng sốt, hắn cũng không nghĩ tới góc độ này, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, hình như thật sự có thể nói như vậy, những tên tội phạm kia có thể trốn tránh sự trừng phạt từ thế giới bên ngoài bằng cách trốn ở trong thành phố hỗn loạn, nhưng bọn họ cũng bị trói buộc ở đây. ...
"Nhưng rất nhiều tổ chức sát thủ lợi hại, lính đánh thuê, bọn họ cũng không chịu sự trói buộc, bọn họ chỉ coi đây là nơi ẩn nấp an toàn?"
Lục Thiên Sinh cười nói: "Đúng vậy, bọn họ là người tu hành có thực lực như thế, thật ra trốn ở đâu cũng chẳng giống không trốn mà thôi.”
Sau khi Lục Thiên Sinh nói xong, không cần biết Tần Dương có phản ứng như thế nào, xua tay: "Hẹn gặp lại, tuy rằng cậu đã có được sự tự do, nhưng đã ở đây, tốt nhanh nên tránh nói mấy chuyện ở ngoài kia, tránh rước họa vào nguoiwfm dù sao..cậu cũng phải trở lại.”
Lục Thiên Sinh cũng ngoảnh đầu rời đi, Tần Dương một mình đứng ở trong phòng khách, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Trong lời cyar Lục Thiên Sinh còn có ý khác.
Tất nhiên, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là ... cứ tháo chiếc đai vàng đoạt mạng trên cổ mình xuống như vậy thôi sao?
Tần Dương vốn còn suy nghĩ cái đia vàng đoạt mạng này có thể đi với mình bao lâu nữa, nhưng bây giờ mới chưa được bao lâu, cũng chỉ mới một tháng, thế mà Samuel đã tự tháo nó xuống cho mình rồi?
Rốt cuộc ông ta đang nghĩ gì vậy?
Tần Dương mang tâm trạng phức tạp đi ra khỏi biệt thự của Samuel, trở về chỗ ở của mình, thu dọn qua quýt đồ đạc của mình, thật ra cũng không có gì để thu dọn cả, dù sao khi mà hắn đến thì cũng đến tay không, nhiều nhất là cũng chỉ mang theo viên đá Thông Linh kia mà thôi.
Thu dọn đồ đạc xong, Tần Dương ngồi xe trực tiếp rời khỏi thành phố hỗn loạn, từ đây trở về, cũng không có máy bay bay thẳng, phải qua tay tài xế mấy lần.
Mãi cho đến khi hoàn toàn rời khỏi thành phố hỗn loạn, trái tim của Tần Dương mới hoàn toàn buông lỏng ra, quay đầu nhìn lại Rifiat ở dằng xa, tâm trạng của Tần Dương hơi vi diệu.
Mặc dù đã đồng ý rằng Samuel khi ông ta cần mình thì hắn phải chạy đến đó, nhưng ở lại thành phố mới có một tháng mà phải đổi mấy cái thân phận, đối với Tần Dương mà nói, đây quả là một chuyện khiến người ta có cảm giác vô cùng vi diệu.
Vì Tần Dương đồng ý với Samuel, nên khi Samuel gọi về thì Tần Dương vẫn sẽ về, nhưng tâm trạng bây giờ lại hoàn toàn khác, hơn nữa Tần Dương không dám không đến, một mặt là lời hứa của mình, một mặt cũng là vì sự đe dọa của Samuel.
Sự đe dọa của cường giả chí tôn cuối kỳ, trên đời này có lẽ chỉ có hai loại người có thể sẽ không sợ hãi, ngưới thứ nhất là người sợ chết, người thứ hai cũng là một cường giả chí tôn cuối kỳ.
Đi hai ba ngày, cuối cùng Tần Dương cũng hạ cánh an toàn xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh, người đến đón hắn chính là cha hắn, Tần Hoa, người đã lâu không gặp.
Tần Hoa xem xét từ trên xuống dưới một lượt Tần Dương, thấy tinh thần con trai mình thoải mái, không thiếu cánh tay cẳng chân nào, liền thở phào nhẹ nhõm, nghênh đón rồi vỗ vỗ Tần Dương vai: “Về là tốt rồi! Bây giờ không có việc gì nữa phải không?”
“Trên cơ bản thì không còn việc gì nữa, chỉ là nếu sau này ông chủ có việc gì đó thì con vẫn phải đến giúp, đồng ý rồi, hơn nữa cũng phải đi."
Tần Hoa cũng là lão đặc công, nên khi Tần Dương nói chuyện với ông thì cũng phải kỹ hơn một chút: "Nhưng đừng lo, ông chủ vừa nhìn thấy kỹ năng thôi miên của con, cũng không có ác ý với con, thứ này dùng để đào ra ra bí mật đang che giấu trong lòng, rất có hiệu quả.
Tần Hoa gật đầu hiểu ý, là một đặc công, làm thế nào để giữ bí mật và trung thành với quốc gia là một khóa học bắt buộc rất tàn khốc, đối với khả năng làm đặc công của Tần Dương mà nói, đó là một kỹ năng vô cùng thực dụng.
Đương nhiên, trong Long Tổ cũng có thầy thôi miên có tài cao cấp tương ứng, nhưng chưa hẳn là có, cho nên khả năng chú ý đến Tần Dương cũng là rất chuyện bình thường.
"Không có nguy hiểm là tốt rồi, đi thôi, mẹ con còn nấu cho con một bàn thịnh soạn đấy..."
Tần Hoa không hỏi thêm chi tiết, thậm chí không hỏi ông chủ là ai, ông cũng rất hiểu quy tắc.
Tần Dương cười đồng ý, sau đó thấp giọng nói: "Chuyện này, bố nói với mẹ như thế nào vậy?"
Tần Hoa thấp giọng trả lời: "Ta nói nước mình mượn năng lực của con làm một số việc cơ mật, làm xong sẽ trở về. Mẹ con hoàn toàn không biết con đã xảy ra chuyện, nói chuyện đừng để lộ sơ hở đấy.”
Tần Dương thở phào nhẹ nhõm: "Không biết là tốt rồi, haha, thì nói con đi du lịch đi.”
Tần Hoa vỗ vỗ vai Tần Dương, ánh mắt đầy vui mừng.
Khi Tần Dương vừa vào cử thì La Thi Xuyến vừa thò đầu ra khỏi phòng bếp, vẻ mặt kinh ngạc: "Tên nhóc con, vừa ra khỏi cửa cái là đã không thấy bóng dáng đâu, con mà ẩn hai năm nữa thì chỉ sợ hướng mở của cái cửa này là ở đâu cũng chẳng biết nữa.”
Tần Dương cườ hì hìi đáp: "Sao có thể chứ, mẹ , mẹ làm gì mà ngon vậy, có món thịt heo hai lần nào mà con yêu thích không?"
"Đương nhiên là có, sao có thể thiếu thứ!"
La Thi Xuyến xua tay, vẻ mặt hớn hở: "Nhanh đi tắm đi, tắm rửa xong là có thể ăn cơm rồi!"
Tần Dương không vội, bỏ hành lý xuống, chạy vụt phòng bếp, nắm vai La Thi Xuyến liếc mắt nhìn phòng bếp, khen: "Oa, gà quay nấm, cá om dưa chua, thịt lợn hầm, canh cà thịt viên, thơm quá, tay nghề của mẹ thật tốt, phúc ăn uống bố lớn lắm đó…|
La Thi Xuyến được con trai khen đến mức trong lòng tràn đầy vui mừng, mặt mày như hoa, nhưng miệng lại không như mặt: "Con đó, bây giờ miệng mồm càng ngày càng trơn tru đó…”