Chương 2044: Ngươi không sợ chết à?
Chuyện của Khổng Đại Dân chỉ là chuyện vụn vặt trong cuộc sống của Tần Dương, Tần Dương vẫn sống những ngày tháng bình lặng đi làm và luyện tập.
Nửa tháng trôi qua trong chớp mắt, tất cả hồ sơ vụ án tồn đọng trước đó đều đã được xử lý xong.
Đương nhiên, không phải bất cứ vụ án hay nhân vật đều có thể bị tồn đọng, thường chỉ có một tiêu chuẩn duy nhất có thể bị tồn đọng, đó là vẫn còn rất nhiều giá trị lớn chưa khai thác ra, vì vậy mới được giữ lại, bây giờ tất cả các vụ án đều được khai thác sạch sẽ, những hồ sơ này tự nhiên hoàn toàn kết án, về phần kết cục của những người đó, Tần Dương cũng không để ý tới.
Một là người ở đây không có người nào lương thiện gì cả, hai là, nói một cách nghiêm khắc, hắn là kỹ thuật viên, chỉ cần đào ra chân tướng phức tạp, cũng không quan tâm đến những thứ khác nữa, mà cũng quản không nổi.
Xử lý xong hồ sơ vụ án trong tay, Tần Dương càng trở nên rảnh rỗi hơn, dù gì không phải bất cứ vụ án nào do đội Chấp Pháp xử lý cũng đều cần một nhà thôi miên như Tần Dương can thiệp vào.
Tần Dương tập trung tinh thần trốn ở nhà tu luyện mấy ngày, liền tìm Samuel xin nghỉ.
Sự tự do và mạng sống của hắn nằm trong tay Samuel, Tề Đại An không làm chủ được.
"Xin nghỉ?"
Samuel cười nhìn Tần Dương: "Chuẩn bị về thăm sao?"
Trong lòng Tần Dương vẫn hơi lo lắng, loại cảm giác mạng sống của mình bị người khống chế này thật sự vô cùng không tốt, lỡ như đối phương muốn tá ma giết lừa thì phải làm sao đây?
"Tất cả hồ sơ vụ án còn sót lại trước đây đều đã xử lý xong, tôi làm việc mấy ngày nay rồi, cũng ra ngoài rất lâu rồi, nhà tôi vẫn luôn lo lắng nên muốn về đi loanh quanh thăm thú, nghỉ ngơi một thời gian ... Nếu như bên này có công việc gì cần thì tôi sẽ nhanh chóng quay lại, không biết thành chủ có cho phép không?"
Samuel sảng khoái gật đầu: "Đương nhiên có thể, trong khoảng thời gian này ngươi đã giúp đỡ ta rất nhiều, cũng nên nghỉ ngơi một chút. Ngươi quay về đi, cũng không cần vội trở lại đâu, bên này có chuyện gì ta sẽ liên lạc với ngươi, chỉ là ngươi sẽ trở lại chứ?”
"Đương nhiên là tôi sẽ trở lại."
Tần Dương nhanh chóng đáp lời, lập tức chỉ vào đai vàng đoạt mạng ở quanh cổ: "Có vật này đây, tôi có thể không trở lại sao?"
Samuel mỉm cười, giọng nói bình thản: "Nếu ta tháo thứ này cho ngươi, không có sự trói buộc của thứ này, không còn điều gì đe dọa đến tính mạng, nếu ta muốn ngươi đến giúp đỡ thì ngươi có sẵn lòng đến không?"
Tần Dương hơi sững sờ, tháo đai vàng đoạt mạng xuống?
Samuel đang mình hay là đang khảo nghiệm mình đây?
Trong lòng Tần Dương suy nghĩ, nhưng lại mơ hồ cảm thấy cơ hội này không hẳn là không phải của mình.
Do dự vài giây, Tần Dương ngẩng đầu, bình tĩnh trả lời: "Quả thực đeo thứ này sẽ khiến người ta rất bất an, có cảm giác bị ràng buộc. Nếu thành chủ thực sự muốn giúp tôi tháo nó ra, nếu thánh chủ cần tôi giúp đỡ, chỉ cần tôi không vi phạm nguyên tắc cá nhân của mình, tôi sẵn sàng giúp đỡ thành chủ."
Samuel giọng nói trở nên lạnh lùng: "Nguyên tắc cá nhân? Trên cổ còn đeo đai vàng đoạt mạng mà cậu vẫn còn nói đến nguyên tắc cá nhân ư?”
Những lời của Samuel rất rõ ràng, trên cổ hắn còn đeo đai vàng đoạt mạng, chẳng phải ngưoi vì mạng sống của mình mà ta bảo làm gì ngươi cũng phải làm sao, ta tháo đai vàng đoạt mạng xuống cho ngươi, ngược lại ngươi lại nói nguyên tắc với ta sao?
Tần Dương bình tĩnh thản nhiên đón lấy ánh mắt của Samuel, trả lời bằng giọng bình tĩnh: "Ở Thành Phố hôn loạn, tôi đã tuân theo mệnh lệnh của thành chủ đến đội Chấp Pháp làm việc mà không hề bất kỳ ý kiến gì. Một mặt, tất nhiên sẽ phải chịu sự kiểm soát của đai vàng đoạt mạng, vì lo nghĩ cho mạng sống của mình, một mặt, người có thể đến đây không phải là dạng lương thiện gì, nên sống chết của bọn họ tôi cũng chẳng quan tâm đến, nếu đổi lại là chỗ khác, đổi lại là một chuyện khác, làm tổn thương người vô tội, vi phạm lương tri v.v., cho dù sợi dây đoạt mạng này vẫn ở trên cổ tôi thì tôi vẫn sẽ không làm."
Giọng Samuel trở nên lạnh hơn: "Ngươi không làm, vậy thì chết! Người không sợ chết sao? Người có tương lại tươi đẹp rộng mở, còn quá trẻ, trên đời còn rất nhiều điều mà cậu chưa trải qua, người thân của ngươi, người yêu của ngươi, ngươi sẵn lòng buông bỏ họ sao, ngươi có hiểu được nỗi đau của người tóc trắng tiễn người tóc xanh không? "
Tần Dương im lặng vài giây, giọng nói bình tĩnh đáp: "Quân tử có việc nên làm và có việc không nên làm. Tuy rằng tôi không phải là quân tử, nhưng trong lòng vẫn có giới hạn của chính mình. Cái chết quả thật rất đáng sợ, nhưng thực ra cũng chẳng đáng sợ như vậy, tôi nghĩ người thân, bạn bè, người yêu của tôi cũng sẽ hiểu cho cách làm của tôi.”
Samuel im lặng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương, không khí như đông cứng lại, Tần Dương cảm giác được khí thế nghẹt thở kia đangsục sôi, uy nghiêm, nhưng hắn lại không hề lùi bước, bình tĩnh mà quật cường nghênh đón ánh mắt của Samuel.
Những gì Tần Dương nói đều là những lời từ tận đáy lòng hắn.
Những việc hắn làm ở thành phố hỗn loạn đều không hại đến người vô tội, cho nên hắn cứ thế mà làm, nếu một ngày nào đó, Samuel muốn bày ra âm mưu gì với Hoa Hạ, hoặc làm bất cứ điều gì gây nguy hiểm cho nhiều người vô tội, thì cho dù Tần Dương không cần cái mạng này nữa thì cũng không nối giáo cho giặc.
Hắn là một đặc công của Long Tổ, nếu hắn làm chuyện như vậy, vậy đó không chỉ là nổi nhục nhã của riêng một mình hắn mà còn là nỗi nhục nhã cho cả Long Tổ!
Tài ba chính lag chết, xuất hiện chấp hành nhiệm vụ vốn đã mang suy nghĩ xem nhẹ cái chết.
Samuel mang mặt nạ sắt màu đen, Tần Dương không thể nhìn thấu biểu cảm trên mặt ông ta, nhưng ánh mắt lại là hung hăng lạnh lùng, tạo cho người ta áp lực rất lớn.
Một lúc sau, Samuel đột nhiên ngả người dựa vào trên sô pha, trong mắt tất cả sắc bén đều biến mất, ông ta haha cười lớn nói: "Dũng cảm lắm, haha!"
Tần Dương không rõ những lời này của hắn là có ý gì, chỉ có thể im lặng, dù sao hắn ở đây hắn là kẻ yếu thế, giống như Samuel đã nói, ngay cả tính mạng của mình cũng không thể bảo đảm được.
Samuel lấy từ trong túi ra một thứ giống như bảng điều khiển từ xa cỡ nhỏ, mở nắp trên, liếc nhìn nó, rồi nhấn một nút.
Trái tim Tần Dương đột nhiên co thắt, cái nút này có công dụng gì?
Khỏi động cơ quan sao?
Một tiếng vang nhỏ, sợi đai vàng đoạt mạng đang khép chặt trên cổ Tần Dương lập tức văng ra, hóa thành hai chiếc nhẫn hình bán nguyệt.
Đai vàng đoạt mạng đã được mở rồi!
Tần Dương không kìm được lộ ra sự vui mừng, lấy sợi đai vàng đoạt mạng trên cổ xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Samuel, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Ý của Samuel là gì?
Tần Dương không hề vì chuyện đai vàng đoạt mạng được mở ra mà lơ là không phòng bị, ở trước mặt Samuel , ông ta muốn giết mình thì có cái dây này hay không thì cũng đều giống nhau.
Samuel đứng dậy, đi tới trước mặt Tần Dương, trong mắt mang theo ý cười nhẹ, cầm lấy chiếc đai vàng đoạt mạng đã khôi phục thành hai vòng bán nguyệt từ trong tay Tần Dương.
"Cảm ơn ngươi vì những gì ngưoi đã làm cho ta trong khoảng thời gian này. Những lời hứa trước đây ta hứa với ngươi vẫn còn hiệu nghiệm, còn bây giờ thì ngưoi về trước đi, nhưng ngươi phải nhớ lời hứa ngươi đã hứa với ta, khi ta cần sự giúp đỡ của ngươi thì ngươi phải lập tức chạy tới, nếu không hậu quả tự gánh lấy!”