Chương 2050: Có vẻ cũng không có vấn đề gì lớn.
“Được rồi, để tôi suy nghĩ một chút.”
Tần Dương và Long Vương trò chuyện một lúc để có thể hiểu rõ vấn đề, lần trò chuyện này kéo dài hai tiếng.
“Vậy tôi đi trước, có kết quả tôi sẽ gọi điện cho ông.”
“Ừ, không vội, dù sao chuyện này cũng rất nguy hiểm quyết định này có thể sẽ thay đổi cả cuộc đời cậu. Cậu cứ cân nhắc thật kỹ, vẫn còn thời gian.”
Đúng là trong một thời gian ngắn Tần Dương khó có thể đưa ra quyết định. Không phải bởi vì hắn không đồng ý góp một phần sức lực mà là bây giờ hắn có quá nhiều việc phải lo. Không cần phải nói đâu xa, chuyện của Samuel bên này vẫn còn chưa giải quyết đây.
Ai biết được khi nào ông ta muốn triệu tập hắn chứ?
Nếu phát sinh xung đột thì phải làm sao bây giờ?
Đừng để xảy ra chuyện bản thân ở tiền tuyến chiến đấu với người Nosa, sau lưng lại bị Samuel phóng hỏa. Nếu ông ta nghĩ cách đối phó với hắn, thậm chí là người thân bạn bè của hắn thì phải làm sao?
Samuel cũng đã nói, nếu hắn không giữ lời hứa thì tự gánh lấy hậu quả.
Ở một nơi không chịu sự ràng buộc của bất cứ một quốc gia nào, không có luật pháp mà được cai quản dưới một chí tôn hậu kì thì Tần Dương phải vô cùng thận trọng, không được suy nghĩ theo lối thông thường.
Sau khi về đến nhà Tần Dương mới nhớ ra mình quên mất chưa hỏi chuyện về Niết Bàn.
Nói chuyện cả một đêm về Nossa, văn minh đại lục, nhưng lại quên mất điều này.
Thôi quên đi, lần sau gặp rồi hỏi sau.
Mặc dù không nói nhưng hắn cũng đoán được Niết Bàn chắc là nanh vuốt của Nossa, ví dụ như công nghệ sản xuất Sima là do Nossa cung cấp cho bọn họ. Có lẽ bọn họ chính là tay sai được Nossa nuôi dưỡng?
Nếu như người Nossa thực sự muốn xâm chiếm trái đất, vậy thì hàng chục tỉ người sẽ trở thành nô lệ cho người Nossa. Niết Bàn là tay sai được Nossa coi trọng, vậy thì những người ở tổ chức đó sẽ thoát khỏi tất cả các thảm họa mà người Nossa muốn mang đến trái đất. Nếu Nossa muốn quản lý con người thì Niết Bàn chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Đám Niết Bàn khốn kiếp!
Tần Dương thầm nguyền rủa trong lòng, nhưng cũng khá ngạc nhiên về sự thần thông quảng đại của Niết Bàn. Vậy mà tổ chức này lại có thể đảm nhận những nhiệm vụ quan trọng của Nossa. Nhưng suy nghĩ kĩ một chút thì ngay từ đầu Niết Bàn đã chuẩn bị để có được ngày này. Hơn nữa, với sự tồn tại lâu đời, nguồn gốc của Niết Bàn cũng là một câu chuyện cao thâm.
Mặc dù nội dung cuộc nói chuyện hôm nay làm Tần Dương vô cùng chấn động, nhưng đến đêm tối, khi những cơn gió lạnh thổi qua, đèn đường bật sáng thì Tần Dương cũng đã bình tĩnh lại.
Nossa chẳng qua cũng chỉ là một đối thủ khó nhằn hơn một chút mà thôi, không có gì to tát cả. Cầm vũ khí ám kim lao đến chém giết những kẻ đó, chỉ cần một trận đánh, chẳng nhẽ lại không giết được bọn họ sao?
Người ngoài hành tinh thì cũng có gì ghê gớm cơ chứ!
Hắn đối mặt với Niết Bàn, đối mặt với kẻ địch có thực lực mạnh mẽ cũng giống như đối mặt với Nossa, chẳng có gì khác cả, làm xong việc là có thể về nhà uống bia, ôm vợ…
Khi Tần Dương nghĩ như thế thì bỗng nhiên cảm thấy chuyện này thực ra cũng không có gì kinh ngạc lắm.
Người ngoài hành tinh chẳng phải luôn luôn được nhắc đến trong thời gian qua sao? Bây giờ chẳng qua chỉ là được xác nhận mà thôi. Trong một trận chiến, đối phương không thích sử dụng công nghệ khoa học hay vũ khí hiện đại mà muốn đấu tay đôi. Chuyện này mặc dù khá ngạc nhiên nhưng cũng không phải là không hiểu được, mỗi người có một hệ thống khác nhau, không thể dùng khoa học kỹ thuật của trái đất đi so sánh với khoa học kỹ thuật của đối phương được.
Còn về phần chiến tranh?
Không phải có tin đồn rằng những cuộc chiến tranh sẽ kéo dài hàng trăn năm sao? Có trời mới biết phải đánh đến bao giờ. Có lẽ đến tận khi hắn chết rồi chiến tranh vẫn chưa nổ ra, hoặc có lẽ khoa học kỹ thuật của trái đất bùng nổ, tìm được một loại vũ khí lợi hại có thể chống lại bọn họ!
Cho dù cuộc chiến này có thể hủy diệt trái đất, điều này làm cho con người có áp lực tâm lý khá lớn, nhưng nếu suy nghĩ kĩ thì cũng có gì ghê gớm đâu?
Tất cả mọi người chỉ có một cái mạng, chết là hết, ai sợ ai?
Hắn tốt xấu gì cũng không tính là một người bình thường, có thể liều mình đấu tranh cho vận mệnh của mình. Trời có sập xuống thì vẫn có người chống đỡ, nếu đánh không lại thì cùng lắm hắn dẫn theo người nhà của mình đến một nơi yên tĩnh để ẩn cư. Dựa vào bản lĩnh của hắn, chẳng lẽ còn sợ không thể nuôi sống gia đình à?”
Tần Dương suy nghĩ cẩn thận, hơn nữa hắn cũng không phải người bình thường chưa trải sự đời. Sau khi rung động qua đi, tâm trạng bình tĩnh trở lại, thậm chí trên đường về nhà còn vừa đi vừa huýt sáo.
Tần Dương đến Kinh thành thứ nhất là để thăm cha mẹ để hai người yên tâm, thứ hai là để gặp Long Vương để có thể hiểu rõ mọi chuyện hơn. Dù sao thì cũng có rất nhiều chuyện không thể nói qua điện thoại.
Tần Dương ở nhà với cha mẹ ba ngày, sau đó bị Tần Hoa đuổi đi, lý do là ở Trung Hải còn nhiều người đang chờ hắn, quan tâm hắn.
“Cha, mẹ, hay là hai người cũng chuyển đến Trung Hải sống cùng chúng con đi. Mọi người ở cạnh nhau thì có gì cũng có thể giúp đỡ nhau.
Trước khi đi Tần Dương lại nhắc lại câu nói cũ: “Dù sao thì cha mẹ cũng đã đi khắp nơi rồi, còn nơi nào cha mẹ chưa đi nữa đâu. Chỗ con còn có trẻ con, dì nhỏ thì còn phải lo quản công ty, không có thời gian chăm sóc nó. Hay là cha mẹ đến chăm nó giúp con?”
La Thi Thiến khẽ nói: “Có bản lĩnh thì con sinh cho cha mẹ một đứa cháu, đến lúc đó cha mẹ sẽ lập tức đến Trung Hải chăm giúp con!”
Tần Dương cười khổ: “Sao mọi chuyện lại chuyển sang người con rồi? Con vừa mới tốt nghiệp đại học, con chỉ mới hai mươi tư tuổi, bây giờ kết hôn sinh con thì sớm quá.”
La Thi Thiến duỗi tay chọc chọc Tần Dương: “24 còn trẻ gì nữa? Con nói thành gia lập nghiệp, bây giờ sự nghiệp của con có nhiều thành tựu như thế, sao không chịu thành gia đi? Còn định chơi đến bao giờ hả? Con còn bắt Thanh Thanh chờ đến bao giờ? Thanh xuân của con gái được có mấy năm, không thể trì hoãn mãi…”
Tần Dương bất đắc dĩ: “Con dâu của mẹ bây giờ vẫn còn đang muốn thi vào bộ ngoại giao kia kìa, lúc nào cũng bận rộn với sự nghiệp và lý tưởng. Cô ấy mới 22 tuổi, kết hôn thì quá sớm.”
La Thi Thiến cau mày: “Nếu muốn đi làm thì làm ở Trung Hải là được rồi, sao cứ phải chạy ra nước ngoài làm gì? Thế chẳng phải sẽ xa nhau sao? Nam nữ một khi tách nhau ra thì tình cảm rất dễ phai nhạt, hơn nữa xung quanh lại có nhiều cám dỗ, nước ngoài cũng không an toàn…”
Tần Dương xòe tay: “Hay là mẹ đi khuyên cô ấy đi?”
La Thi Thiến nói: “Mẹ không làm bà mẹ chồng xấu tính đâu, sao con không khuyên lại bắt mẹ khuyên?”
Tần Dương cười ha ha, sau đó ôm lấy bả vai mẹ an ủi: “Không sao đâu ạ, không phải bình thường con cũng chạy ngược chạy xuôi sao? Cô ấy ở nước ngoài thì con đi thăm cô ấy. Cô con dâu này của mẹ không chạy trốn được đâu.”
La Thi Thiến nhìn Tần Dương một cái: “Con làm thế nào thì làm, mẹ đã nhận định Thanh Thanh là con dâu của mẹ, nếu con làm con bé chạy mất thì mẹ sẽ lột da con!”
“Vâng vâng vâng, không chạy được đâu, mẹ yên tâm, nếu chạy thì mẹ cứ hỏi tội con.”
Tần Dương dỗ dành mẹ, sau đó lại kéo chủ đề về: “Hay là mọi người cùng con đến Trung Hải, thỉnh thoảng nhắc nhở cô ấy một chút, có lẽ như thế cô ấy sẽ không ra nước ngoài nữa mà ở lại kết hôn luôn?”
Từ sau khi nói chuyện với Long Vương, Tần Dương không còn cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn cũng muốn nghĩ đến gia đình mình nhiều hơn. Bây giờ ở Trung Hải hắn cũng tính là thâm căn cố đế, cha mẹ đến Trung Hải cũng sẽ an toàn hơn một chút.
Để thuyết phục cha mẹ thành công, hắn không ngần ngại “bán” Hàn Thanh Thanh.