Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2040 - Chương 2051: Quà Tặng Phù Hợp Với Thân Phận

Chương 2051: Quà tặng phù hợp với thân phận
 

Cuối cùng, Tần Hoa và La Thi Thiến cũng không đồng ý với sự thuyết phục của Tần Dương. Hai người đã sống ở Kinh thành cả đời, bây giờ sức khỏe vẫn còn khỏe mạnh, tuổi tác cũng không quá lớn. Cả hai vẫn muốn ở lại đây sinh sống. Nhưng họ vẫn đồng ý với Tần Dương, nếu một ngày nào đó Tần Dương có con thì họ sẽ dọn đến Trung Hải.

Tần Dương cũng không còn cách nào khác, bây giờ hắn chưa có ý định sinh con. Hắn vẫn còn trẻ, mà Hàn Thanh Thanh cũng không có ý định sinh con, ít nhất phải chờ sau khi hai người kết hôn mới tính tiếp.

Tần Dương một mình trở về Trung Hải, Hàn Thanh Thanh tự mình đến đón, sau lưng cô còn cả Andy và Lois.

Mặc dù trước đó Hàn Thanh Thanh và Tần Dương vẫn gọi video, biết rõ tình hình của hắn, nhưng bây giờ được nhìn tận mắt mới thở phào nhẹ nhõm. Cô mỉm cười vô cùng ngọt ngào, thu hút sự chú ý của những người đi đường.

Tần Dương bước lên phía trước, vươn tay khẽ nhéo nhéo mặt cô, nhìn cô một chút, thì thầm: “Em gầy đi rồi.”

Hàn Thanh Thanh nắm lấy bàn tay hắn, gò má hơi đỏ: “Gầy đi một chút thôi, nhưng mà mắt anh cũng tinh thật, thế mà cũng có thể nhìn ra.”

Tần Dương nắm lấy tay cô dắt đi: “Đi thôi…”

Hắn biết dạo gần đây cô rất cực khổ. Vừa bận rộn chuyện học hành thi cử vừa lo lắng cho sự an toàn của hắn.

Tần Dương mới đi vài bước đã có người nhận ra hắn.

“Ôi, đây không phải Tần Dương sao?”

“Tần Dương!”

“Tần đại thần! Đây là bạn gái anh sao?”

“Đúng là bạn gái anh ấy rồi,hoa hậu giảng đường của đại học Trung Hải- Hàn Thanh Thanh. Không hổ là hoa hậu giảng đường, không trang điểm cũng xinh đẹp như vậy.”

Tần Dương bất đắc dĩ phải dừng lại chào hỏi mọi người, nhưng vẫn nắm chặt tay Hàn Thanh Thanh.

Hành động này của hắn được mọi người vô cùng khen ngợi. Sau khi chụp ảnh cùng những fans hâm mộ nhiệt tình, Tần Dương bước ra khỏi đám đông, tiến về phía Andy và Lois đang đợi bên ngoài, lên xe rời khỏi sân bay.

“Thứ gì trên cổ anh thế?”

Mặc dù trước đó Tần Dương không nói rõ với Hàn Thanh Thanh về chiếc vòng cổ này nhưng Hàn Thanh Thanh là người thông minh, chỉ nhìn qua cũng có thể đoán được chiếc vòng này không phải đồ trang trí. Sau khi Tần Dương bị bắt cóc thì mới xuất hiện chiếc vòng này, thế nên cũng có thể suy ra đại khái tác dụng của nó.

“Lão đại cảm thấy anh làm việc thỏa đáng, hơn nữa anh đã đồng ý với ông ta, nếu những việc đó không vi phạm nguyên tắc của anh thì anh sẽ giúp ông ta. Thế nên ông ta đã hóa giải nguy cơ cho anh rồi, bây giờ anh được tự do, chỉ là… ừ, coi như là có thêm một công việc nữa thôi!”

Hàn Thanh Thanh lo lắng hỏi: “Sau này anh vẫn phải đi nữa à? Công việc của cái người lão đại kia có phải là rất nguy hiểm không?”

Tần Dương mỉm cười giải thích: “Vị lão đại đó là một trong những người lợi hại nhất thế giới, đi theo ông ta cũng không có gì nguy hiểm. Hơn nữa ông ta rất coi trọng đồng thuật của anh, dưới tay ông ta có rất nhiều thông thần cường giả, nếu muốn đánh nhau thì cũng không đến lượt anh.”

Hàn Thanh Thanh nghe thế thì bớt lo đi một chút: “Không phải thực chiến à? Thế còn được.”

Tần Dương cười nói: “Đúng thế, anh chỉ là một nhân viên kỹ thuật thôi. Nói đi cũng phải nói lại, mặc dù lần này gặp phải một chút nguy hiểm nhưng cũng có chút thu hoạch.”

Hàn Thanh Thanh tò mò hỏi: “Thu hoạch gì?”

“Về nhà sẽ nói rõ với em.”

Tần Dương vừa vào phòng đã thấy Daisy đang ngồi trên ghế đọc sách. Vừa nhìn thấy hắn, gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô bé rạng rỡ hẳn lên.

“Anh!”

Lúc trước, cha mẹ Daisy bị sát hại, cô bé được Tần Dương cứu thế nên rất có cảm giác ỷ lại vào Tần Dương và Hàn Thanh Thanh. Mặc dù Tần Dương thường xuyên phải ra ngoài nhưng sự ỷ lại của Daisy đối với hắn vẫn không giảm bớt.

Tần Dương cúi người bế cô bé lên, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp, có nhớ anh không?”

Daisy ôm lấy Tần Dương, ngọt ngào nói: “Nhớ.”

Tần Dương cười ha ha: “Ngoan lắm, anh mang quà về cho em đó.”

Tần Dương mở vali, lấy ra một hộp thủy tinh, bên trong là nàng bạch tuyết và bảy chú lùn, tất cả đang chuyển động. Nếu vặn nút công tắc thì sẽ có những bông hoa tuyết bay ra, còn cả âm nhạc vô cùng êm ái.

Daisy nhìn chiếc hộp thì yêu thích không buông: “Cảm ơn anh!”

Tần Dương chơi với Daisy một lúc, sau đó trở về phòng tắm rửa thay quần áo. Nhìn thấy Hàn Thanh Thanh đang giúp mình sắp xếp đồ đạc trong vali, dáng vẻ hiền huệ ôn nhu đó làm trong lòng hắn dịu dàng không thôi.

Mặc dù cả hai đều chỉ mới tốt nghiệp đại học, đều còn trẻ nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện, cùng nhau vượt qua bao chặng đường. Bây giờ hai người ở bên nhau đã có vài phần cảm giác vợ chồng già.

Tần Dương mỉm cười, cầm một chiếc hộp dưới đáy vali lên: “Đây là quà cho em, em có thích không?”

Hàn Thanh Thanh cười: “Em cũng có quà sao?”

Tần Dương giải thích: “Lúc chờ máy bay anh đã đi dạo trung tâm mua sắm, nhìn thấy chiếc đồng hồ này rất hợp với em nên thuận tay mua, em không chê là được rồi.

Hàn Thanh Thanh mở hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ Patek Philippe vô cùng thanh tú và tinh xảo, đầy tính thời thượng.

“Patek Philippe… Không rẻ đâu!”

Tần Dương cười ha ha: “Em thích là được rồi…” Đeo lên thử xem.”

Hàn Thanh Thanh đeo đồng hồ lên, vừa vặn với cổ tay trắng nõn của cô: “Đẹp quá, em rất thích nó… Sao tự nhiên anh lại muốn tặng đồng hồ cho em?”

Tần Dương giải thích: “Coi như là quà mừng em thi thành công. Dù sao bây giờ chúng ta đã tốt nghiệp cả rồi, em ở ngoài làm việc cũng nên có một chiếc đồng hồ phù hợp. Sau này em sẽ là một nhà ngoại giao mà.”

Hàn Thanh Thanh cười: “Thi vẫn chưa có kết quả, nhỡ em thì không đỗ thì chẳng phải món quà này của anh sẽ phí công sao?”

Tần Dương bình tĩnh nói: “Không có khả năng không đỗ, anh tin tưởng em.”

Hàn Thanh Thanh thực ra cũng rất tự tin, cô chỉ đang nói đùa với Tần Dương mà thôi: “Cảm ơn lễ vật của anh, nhưng mà sau này anh ra khỏi nhà chỉ cần trở về an toàn là được, không cần đi mua quà gì cả. Trong nhà chúng ta chẳng thiếu cái gì, có thiếu thì lúc nào cũng có thể mua được.”

Tần Dương cười: “Chỉ vì anh cảm thấy nó rất hợp với em nên mới mua, cũng không mất công mất sức gì.”

Hàn Thanh Than ừ một tiếng: “Lần này trở về có thể ở bao lâu?”

Tần Dương cười khổ: “Nghe giọng điệu này của em cứ như anh là một người quanh năm ngày tháng đi công tác vậy. Tháng mười năm ngoái anh ở Bắc cực, tháng ba mới trở về, sau đó lại đi quay phim ba tháng, rồi bị bắt cóc hơn một tháng…”
Bình Luận (0)
Comment