Chương 2052: Lúc em không có ở đây thì anh càng được thoải mái
Tính toán một chút, Tần Dương không nhịn được gãi đầu, vẻ mặt vô cùng áy náy.
“Hối hả ngược xuôi làm lãng phí bao nhiêu thời gian, anh không có nhiều thời gian để ở bên em…”
Hàn Thanh Thanh nở nụ cười xinh đẹp, cũng không tức giận mà còn cảm thấy có lỗi: “Em mới là người phải nói xin lỗi, chờ đến khi em trúng tuyển ở bộ ngoại giao thì có khi còn ở bên ngoài cả năm, lúc đó em mới là người không có thời gian ở bên anh…”
Tần Dương ngạc nhiên, chuyện này hắn cảm thấy mình có lỗi mà còn chưa xin lỗi, thế mà Hàn Thanh Thanh đã nói xin lỗi trước.
Suy nghĩ một chút những lời Hàn Thanh Thanh nói, Tần Dương cũng cảm thấy đúng. Nếu như cô trúng tuyển thì suốt ngày ở nước ngoài, thời gian gặp nhau của hai người tự nhiên cũng ít đi.
Tần Dương không nhịn được khuyên: “Thực ra làm ở bộ ngoại giao cũng chưa chắc đã phải ra nước ngoài, bộ ngoại giao trong nước cũng cần nhân tài chứ?”
Hàn Thanh Thanh cắn môi: “Em muốn tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài với tư cách là một nhà ngoại giao, chỉ có thể thì em mới cảm thấy tốt nhất. Xin lỗi, em biết điều này em rất tùy hứng…
Tần Dương duỗi một ngón tay đặt lên môi cô, ngăn lại những điều cô định nói.
“Không sao, em có lý tưởng của em, chuyện này không phải chuyện xấu gì cả. Cuộc sống phải có ý nghĩa thì mới càng thêm phong phú, không uống phí cuộc đời. Anh ủng hộ em, em không cần phải có áp lực tâm lý, em cứ làm những điều em thích, anh mãi mãi là chỗ dựa vững chắc của em.”
Tần Dương mỉm cười: “Em cũng biết đấy, chồng em là người có năng lực như thế nào. Ai dám bắt nạt vợ anh, anh nhất định cho kẻ đó đẹp mặt!”
Hàn Thanh Thanh cảm động tựa đầu vào ngực Tần Dương, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Tần Dương an ủi: “Mặc dù anh vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm nhưng nếu em ra nước ngoài thì anh cũng đến đó với em. Trừ một số chuyện không thể không làm thì anh vẫn có rất nhiều thời gian, chỉ cần có thời gian thì anh sẽ ở bên em, nấu cơm cho em.”
Hàn Thanh Thanh không nhịn được cười: “Ai dám để anh nấu cơm chứ, anh là idol quốc dân đấy.”
Tần Dương cười ha ha trêu ghẹo: “Idol quốc dân thì không phải ăn cơm à? Anh có thật là idol đi chăng nữa thì cũng chỉ là bề ngoài thôi. Trước mặt em, anh chỉ có một thân phận, chính là chồng em. Nấu cơm thì có sao chứ? Dù sao cũng nhàn rỗi chẳng có việc gì.”
Hàn Thanh Thanh cười tủm tỉm: “Em không ở bên cạnh anh, chẳng phải anh càng thêm tự do à? Anh xem trên tivi đấy, mấy người đàn ông kia giải thích lí do tại sao sau khi kết hôn lại chán ghét ở bên vợ đến thế là vì sau khi kết hôn không còn tự do. Em không ở đây, anh càng được tự do.”
Vẻ mặt Tần Dương cứng đờ: “Làm gì có chuyện như thế, anh chỉ muốn ở bên em, tự do cái gì chứ?”
Hàn Thanh Thanh cười mà như không cười, nhìn thằng vào Tần Dương, chọc chọc ngón tay vào lồng ngực anh: “Anh làm gì em không quan tâm, nhưng em là nữ chủ nhân ngôi nhà này, điều này không thể thay đổi, trái tim anh dành cho em cũng không được thay đổi!”
Tần Dương nắm chặt tay Hàn Thanh Thanh, cười khổ: “Nói thì nói như thế, nhưng mà em vẫn quyết định ra nước ngoài, chẳng lẽ em không sợ anh thay đổi sao?”
Hàn Thanh Thanh cười khẽ: “Nếu muốn thay đổi thì em có ở bên cạnh anh cả ngày thì anh vẫn thay đổi. Em tin tưởng anh, cũng tin tưởng chính bản thân mình. Em cố gắng vì lý tưởng của bản thân mấy năm, sau đó sẽ xin triệu hồi về nước, về Kinh thành hoặc Trung Hải. Đến lúc đó thì chúng ta có thể chăm sóc gia đình rồi, dù sao thì dựa vào năng lực của anh, muốn giúp em điều động công tác cũng không phải chuyện khó.”
Tất nhiên đây không phải chuyện khó, chỉ là điều động công tác của một nhà ngoại giao thôi mà, Tần Dương tìm Long Vương là xong chuyện.
“Ừ, nhưng em định đi mấy năm, em nói để anh xác định tâm lý…”
Hàn Thanh Thanh nghĩ ngợi một lúc: “Chuyện tương lai cũng khó xác định, em nói thời gian dự kiến thôi, năm năm. Bây giờ em 22 tuổi, năm năm nữa em 27. Lúc đó em trở về chăm sóc gia đình, cũng chuẩn bị kế hoạch sinh con của chúng ta…”
“Năm năm?”
Tần Dương chớp mắt mấy cái, năm năm sau hắn đã 29, đến lúc kết hôn sinh con rồi. Như thế cũng được, đàn ông bình thường không phải cũng tầm 27, 28 tuổi thì kết hôn sao.
Hàn Thanh Thanh nghe thấy Tần Dương hơi cao giọng thì ánh mắt hơi lo lắng: “Có phải quá lâu không?”
Tần Dương mỉm cười, lắc đầu: “Không sao, em nói năm năm thì năm năm, dù sao đây cũng chỉ là sự định thôi, còn tương lai như thế nào thì chưa biết được, chưa chắc đã không thể thay đổi.”
Tương lai?
Tần Dương và Long Vương cũng mới nói đến chuyện xâm lược của người Nossa, bây giờ nhắc đến tương lai, hắn có đôi chút không dám chắc chắn.
Hàn Thanh Thanh bỗng nhiên cười nói: “Có phải chúng ta đang thảo luận quá nghiêm túc rồi không? Em còn chưa biết mình có thi đỗ hay không. Sau phần thi viết vẫn còn một cuộc vấn đáp nữa, nhất định sẽ có rất nhiều cạnh tranh.”
Tần Dương hơi do dự: “Có cần anh đi hỏi thăm một chút hay không?”
Hàn Thanh Thanh lắc đầu: “Không cần, nhờ người khác giúp đỡ chẳng phải là làm khó anh à? Em cũng không muốn làm như vậy, mọi chuyện cứ dựa vào thực lực và công bằng. Nếu như thành công thì em có thể đi, nếu không thành công thì có nghĩa là ông trời không đồng ý cho em đi, em sẽ không đi nữa.”
Hai mắt Tần Dương sáng lên: “Thật à?”
“Ừ, thật.”
Hàn Thanh Thanh trả lời, sau đó nghĩ đến chuyện gì mà khẽ đưa tay đập Tần Dương một cái: “Em nói dựa vào chính mình để đi thi một cách công bằng, cạnh tranh nhận lấy cơ hội, Anh cũng không thể vì không muốn để em đi mà âm thầm giở trò đâu.”
Tần Dương cười khổ: “Không phải chứ? Chẳng lẽ trong lòng em anh là người như vậy à?”
Hàn Thanh Thanh hơi xấu hổ, lẩm bẩm: “Ai bảo anh vừa nghe em nói như thế thì hai mắt sáng bừng cả lên chứ, em chỉ đề phòng mà thôi.”
Tần Dương bất đắc dĩ lắc đầu: “Yên tâm, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì gây trở ngại cho em đâu, em đi năm năm anh vẫn có thể đợi được.”
Hàn Thanh Thanh rời khỏi vòng tay Tần Dương, tiếp tục giúp hắn sắp xếp đồ đạc, đồng thời chủ động đổi đề tài: “Chuyện này cứ để có kết quả rồi tính tiếp, bây giờ nói thì sớm quá. Đúng rồi, anh nói anh có được lợi ích, là lợi ích gì thế?”
Tần Dương lấy ra một viên đá thông linh, giải thích tác dụng của nó với Hàn Thanh Thanh, Hàn Thanh Thanh nghe xong thì giật mình kinh ngạc: “Ý anh là nếu có viên đá này thì tu luyện một ngày bằng người khác tu luyện năm ngày, thậm chí còn nhiều hơn?”
Tần Dương gật đầu: “Có viên đã thông linh này thì chuyện cải thiện lực lực của anh sẽ trở nên dễ dàng hơn. Hơn nữa, trước đó không phải anh đã dùng đồng thuật để giúp đỡ một tay sai, anh phát hiện ra sau khi sử dụng đồng thuật thì trí nhớ của anh được cải thiện hơn rất nhiều. Anh chỉ còn thiếu một bước nữa là đạt tới thế giới ảo ảnh thứ năm rồi, chỉ là không biết lúc nào thời cơ này mới xuất hiện…”