Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2044 - Chương 2055: Những Người Bạn Thú Vị

Chương 2055: Những người bạn thú vị
 

“Trước tiên phải để tôi suy nghĩ một chút, chuyện anh nói cũng không phải chuyện đơn giản.”

Tạ Đông tất nhiên biết chuyện mình vừa nói khó thế nào, đây là công ty lâu năm, có giá trị đến hàng chục tỷ đô. Không nói đến những vấn đề ràng buộc hay chính trị thì muốn điều khiến công ty này đã là một chuyện khó như lên trời.

Hơn nữa, công ty đó ở Mỹ chứ không phải ở Trung Quốc.

Tần Dương là một người tu hành, bối cảnh phức tạp, nếu như muốn nắm cổ phần của một công ty nào đó ở nước ngoài thì có thể còn có cách đi đường tắt. Nhưng đó là nước Mỹ, nơi đó không có ai tán thành Tần Dương, thậm chí rất nhiều kẻ thù của hắn ở đó. Dù sao thì trong những lần gặp gỡ giao lưu các nhà tu hành trẻ tuổi của các nước, Tần Dương cũng khiến rất nhiều nhà tu hành nước Mỹ mất mặt.

“Không sao, tôi chỉ gợi ý như thế thôi, cậu cứ từ từ cân nhắc!”

Tạ Đông cũng không tiếp tục nhiều lời về công việc mà chuyển sang nói những chuyện thú vị, bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều.

Người đến tiếp theo là Kim Cương và vợ. Đều là anh em sống chết có nhau, dẫn theo vợ là điều vô cùng hợp lý.

“Lão đại, tôi nghe mọi người nói bây giờ mọi người chẳng giúp được gì cho anh cả, thế sao?”

Tần Dương vỗ vai anh ta: “Lúc nào bận thì giúp, không bận thì không cần, chẳng lẽ anh muốn mọi người này nào cũng phải lao vào mưa bom bão đạn mới thoải mái có đúng không?”

Kim Cương thở dài: “Không phải thế, mọi người vào mưa bom bão đạn chẳng phải để cho càng nhiều người có thể có một cuộc sống bình yên sao? Chúng tôi cũng muốn sống như thế, chỉ là thực lực của chúng tôi không theo kịp bước tiến của thời đại. Nếu như thực sự có chuyện thì chắc chắn không thể dừng ở mức độ như trước kia nữa…”

Tần Dương cười ha ha: “Bây giờ tôi thật sự là không có chuyện già phải làm, chỉ ở nhà thất nghiệp nghỉ ngơi thôi. Anh cũng biết bây giờ tôi nổi tiếng như thế nào, trên thế giới có bao nhiêu người biết tôi, nhận ra tôi, tôi không thích hợp làm những công tác bí ẩn nữa.”

Kim Cương suy nghĩ một chút, cảm thấy lời này cũng đúng: “Bây giờ anh rút lui rồi sao?”

Tần Dương lắc đầu: “Vẫn chưa, có việc thì vẫn làm, không có việc thì nghỉ, chỉ là một thân phận thôi mà, không có gì đáng ngại.”

Kim Cương cũng không hỏi nhiều, cười nói: “Tốt quá, chúng tôi rất may mắn được làm việc cùng anh, có anh thì chúng tôi không cần phải lo lắng gì, mà cuộc sống cũng không không cần lo.”

Tần Dương mỉm cười: “Đều là anh em sống chết có nhau, không cần phải nói những lời này, tất cả đều là những thứ mọi người xứng đáng có được.”

Sản phẩm chăm sóc sức khỏe Thẩm Điện của Tần Thị đã được bán trên toàn quốc, mặc dù sau này gia nhập vào tập đoàn Thi Nhã nhưng nhóm người Kim Cương mỗi người vẫn nhận được 5% cổ phần. Bây giờ 5% này đã tăng gấp mấy lần, hoa hồng mỗi năm họ nhận được đủ để cuộc sống sau này không phải lo nghĩ.

Vợ chồng Dư Quang Thành và mẹ con Lô Quân Di cùng đến, còn tặng Daisy quà. Tần Dương gọi Daisy đến, sau đó hai đứa trẻ nhanh chóng chơi cùng nhau.

Hà Thiên Phong, Tôn Hiểu Đông, Lâm Hiểu Nguyệt, Lâm Trúc và Morgana cũng đến ngay sau đó, đoàn người nối liền không dứt.

Mỗi người đến thì Tần Dương đều trò chuyện đơn giản vài câu, nhiều khách như thế thì hắn cũng không thể tán gẫu quá lâu với một người. Chủ yếu bữa tiệc này là để báo bình an.

Lý Tư Kỳ và Yến Tử Băng, Yến Tử Tuyết cũng đến, sau đó là Văn Vũ Nghiên và Kiều Vi. Tiếp nữa là Trang Mộng Điệp và Lam Linh Vũ, rồi anh em Long gia, Hàn Phong và bạn gái…

Tần Dương nhìn những người đến, bỗng phát hiện ra một điều thú vị.

Những cô gái có mối quan hệ không rõ ràng với hắn đều kết bạn để đi cùng nhau, Lý Tư Kỳ và chị em Yến gia là nghệ sĩ cùng công ty, Văn Vũ Nghiên và Kiều Vi là bạn thân, Trang Mộng Điệp và Lam Linh Vũ ở cùng công ty. Tất cả đều cố gắng không đến đây một mình, tránh lúng túng. Bởi vì dù sao ở nơi này, Hàn Thanh Thanh là nữ chủ nhân, là sân nhà của Hàn Thanh Thanh, các cô đều không muốn đơn độc đối mặt với Hàn Thanh Thanh.

Hàn Thanh Thanh xem như nữ chủ nhân ngôi nhà, mỉm cười rạng rỡ đón chào mọi người.

Bây giờ vẫn còn sớm, mọi người đều tự tìm thú vui. Tạ Đông, Dư Quang Thành và Vương Cương đấu địa chủ. Long Thất, Long Viện Viện, Hàn Phong và Lam Linh Vũ đánh mạt chược. Hàn Thiên Phong lôi kéo mất người đi chạy. Hàn Thanh Thanh lôi kéo Văn Vũ Nghiên, Lý Tư Kỳ, Trang Mộng Điệp đi ra sau vườn cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.

Tần Dương nhìn mấy người phụ nữ đang ngồi ở xa kia, trong lòng hơi căng thẳng. Mặc dù nói là mời bạn bè nhưng lúc Lý Tư Kỳ, Trang Mộng Điệp, Văn Vũ Nghiên và Hàn Thanh Thanh chạm mặt thì hắn cũng hơi chột dạ. Ừm, còn cả hai chị em Yến gia nữa, chỉ sợ các cô nói lỡ miệng.

Nhưng mà không thể không mời, nếu không mời thì chẳng phải sẽ càng lộ sao?

Rất nhanh đã đến năm giờ. Liễu Phú Ngữ thảnh thơi bước xuống taxi.

“Thật náo nhiệt!”

Tần Dương cười nói: “Mọi người hiếm lắm mới có cơ hội tụ tập, thoải mái một chút, cô đóng cửa tiệm rồi à?”

Liễu Phú Ngữ đáp: “Đúng thế, tôi đi thì phải đóng cửa chứ. Anh xem, vì một bữa cơm mà tôi tổn thất không ít.”

Nghe cô đùa giỡn như thế, Tần Dương cũng ha ha trêu lại: “Thế thì tối nay cô phải ăn nhiều một chút, nếu không chẳng phải sẽ lỗ vốn à!”

Liễu Phú Ngữ nhìn vào bên trong: “Làm việc của anh đi, tôi đi xem bọn họ chơi mạt chược.”

Cô quen với mấy anh em Long Thất, không quen những người khác nên tất nhiên sẽ tiến về phía người quen.

Bạn bè của Tần Dương chia thành từng phần, người tu hành, công ty, bạn học, cá nhân…

Lại một chiếc taxi nữa tiến vào cửa, Trần Hầu bước xuống xe. Tần Dương kinh ngạc nhìn anh ta băng bó một cánh tay trước ngực, xem chừng vết thương này không nhẹ.

“Huynh đệ, đã lâu không gặp!”

Trần Hầu nhìn thấy Tần Dương thì cười hì hì đi tới, nhìn chung quanh một chút: “Biệt thự không tồi!”

Tần Dương nhìn vào cánh tay anh ta: “Tay anh làm sao thế?”

Trần Hầu không thèm quan tâm, nhoẻn miệng cười: “Lúc đánh nhau bi thương, không sao đâu, chỉ là gãy xương thôi, dăm bữa nửa tháng là bình phục. Lại nói, tay tôi bị thương thế này thì tối nay phải ăn nhiều thit bồi bổ một chút mới được…”

Tần Dương tò mò: “Đánh nhau? Ai bắt nạt anh?”

Trần Hầu cười ha ha: “Tôi ở trong quân đội đấy, đánh nhau thì tính là gì? Hơn nữa đối phương cũng không khá khẩm hơn là bao.”

Tần Dương gật đầu, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa. Nhưng hắn cứ luôn cảm thấy Trần Hầu không nói thật. Trần Hầu là một bộ đội đơn vị đặc biệt, tính bảo mật rất cao, quản lý cũng vô cùng nghiêm ngặt, Hơn nữa, trên miếng băng gạc vẫn còn vết máu nhàn nhạt, cái này không giống đánh nhau gãy xương…
Bình Luận (0)
Comment