Chương 2056: Cậu nói nhưng không giữ lời.
Trần Hầu không nói, Tần Dương cũng không dễ hỏi, thứ nhất Trần Hầu không phải người thường, cũng có bối cảnh, không phải người nào cũng có thể bắt nạt, thứ hai là vì tính bảo mật nơi quân đội của Trần Hầu.
"Được rồi, thấy cậu treo tay chạy tới, trong lòng tôi thật sự rất cảm động, lát nữa nhất định phải ăn thêm thịt cừu để bù lại."
Tần Dương vỗ vỗ Trần Hầu vai, trêu một câu: "Cậu là bệnh nhân bị thương đấy, chẳng phải tối nay sẽ không được uống rượu sao?”
"Sao lại không được uống rượu?"
Trần Hầu hỏi ngược lại, hừ nhẹ: "Bị thương nhẹ cũng không rời bỏ trận chiến, bị thương cánh tay và uống rượu có đụng chạm đến nhau sao?"
Tần Dương cười haha nói: "Có thể uống, bằng không ăn thịt cừu nướng mà không uống rượu, chẳng phải sẽ thiếu đi thú vui sao?"
"Đấy đấy, đàn ông mà không uống rượu, vậy có khác gì không có linh hồn chứ?”
Tần Dương cười: "Bản thân thấy chỗ nào quen thì chui vào đó đi, ôf, đúng rồi, Long Viện Viện đang chơi mạt chược ở đằng kia kìa..."
Hai mắt Trần Hầu sáng lên: "Hì hì, tôi đi xem một chút."
Tần Dương vươn tay kéo cánh tay Trần Hầu: "Cậu đừng vội, mới nghe đến tên Long Viện Viện cái thì như bay mất hồn, rốt cuộc bây giờ hai người như thế nào rồi?”
Trần Hầu mỉm cười, chớp mắt đắc ý nhìn Tần Dương: "Còn phải nói sao, dù sao một người đàn ông ưu tú và đẹp trai như tôi muốn theo đuổi một cô gái, đó chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?”
Khóe miệng Tần Dương cong lên, cười hờ hững nhìn Trần Hầu, "Vậy sao, vậy đợi lát nữa tôi phải hỏi kỹ Long Viện Viện."
Vẻ mặt của Trần Hầu lập tức thay đổi, anh ta hung dữ nói: "Tên nhóc cậu quá nhàm chán rồi đó, tâng bốc anh em mình một xí cũng không được hả, khó khăn lắm tôi mới bắt được cô ấy về tay, cậu mà muốn phá rối tôi thì cả đời này cậu không xong với tôi đâu!”
Đương nhiên là Tần Dương chọc Trần Hầu, hắn bật cười haha: "Được rồi, nhanh đi đi đi, thấy cái bộ dạng của cậu chắc sau này sẽ bị vợ quản nghiêm đây, à, phía bên Tứ Xuyên mấy cậu hình như có cái cách gọi đặc biệt gì nhỉ, véo lỗ tai!”
Trần Hầu khinh thường liếc mắt nhìn Tần Dương: "Cậu hiểu cái méo ấy! Đó là do chúng tôi yêu vợ sâu đậm! Không nói với cậu nữa, cậu chả hiểu cái méo gì cả!”
Trần Hầu quay người tiêu sái chạy đi, Tần Dương sờ sờ cái mũi, hơi cạn lời.
Mình đang bị Trần Hầu khinh thường sao?
Tần Dương cười haha, anh chàng khá thú vị, chỉ là tính cách hơi mạnh mẽ khá hợp với Long Viện Viện, chung quy người yêu cũng được, vợ chồng cũng tốt, quan trọng nhất là phải ăn ý nhau, nếu cả hai đều quá mạnh mẽ thì sẽ rất khó hòa hợp, dễ nảy sinh mâu thuẫn.
Tần Dương đang đứng ở cửa, định quay vào nhà, nhưng nhìn thấy ở cửa xuất hiện một chiếc ô tô màu đỏ, nói hai tiếng với bảo vệ rồi lái xe vào.
Tần Dương nhìn thấy rõ người trong xe qua cửa xe.
Tiết Uyển Đồng.
Tiết Uyển Đồng đỗ xe xong mới xuống xe, Tần Dương tươi cười chào hỏi: "Chị Tiết, đã lâu không gặp, phong cách càng ngày càng đẹp đấy.”
Tiết Uyển Đồng làm ở Hội Quý Trị Liệu, đến nay đã được hai ba năm, sau quá trình học tập và rèn luyện, cô bây giờ không còn là một người mới khi làm việc thì thấp tha thấp thỏm tự ti nữa, cô đã gầy hơn một chút so với trước đây, đường cong cơ thể càng ngày càng lộ rõ, trên người toát ra một cỗ khí chất lạnh lùng.
Tiết Uyển Đồng nhìn Tần Dương, ánh mắt hiển nhiên là sững sờ, cô sững sờ nhìn Tần Dương, theo bản năng khẽ cắn môi, nhưng khóe mắt không biết vì sao lại đỏ lên.
Nụ cười trên mặt Tần Dương chợt cứng lại, hắn tiến lên hai bước: "Chị Tiết, chị làm sao vậy?"
Tiết Uyển Đồng hít một hơi thật sâu, chớp mắt thật nhanh, sự dao động trên gương mặt cô nhanh chóng lắng xuống: "Chị tưởng rằng em sẽ không bao giờ gặp lại chị nữa."
Tần Dương lập tức xấu hổ, trong một khoảng thời gian rất dài, quả thực Tần Dương vẫn luôn cố ý tránh né Tiết Uyển Đồng, hắn thật sự không muốn liên lụy làm tổn thương đến hạnh phúc của một người phụ nữ, nhất là loại phụ nữ có tình cảm với hắn.
Nếu một người phụ nữ nào đó muốn vì muốn có được tiền của Tần Dương, thì có lẽ trái lại Tần Dương sẽ không có rào cản tâm lý, ôm hay ngủ gì cũng được, muốn bao nhiêu hắn đều cho là xong, ít nhất trong lòng sẽ không cảm thấy áy náy, nhưng Tiết Uyển Đồng có tình cảm vô cùng chân thành với Tần Dương, không liên quan gì đến tiền bạc, thậm chí cô chưa từng nghĩ đến lấy được một xu lợi ích nào từ Tần Dương, cho dù cô ấy làm việc ở Hội Quỹ Trị Liệu thì cũng làm việc rất cẩn thận.
Tần Dương nhất thời không biết nên đối mặt với Tiết Uyển Đồng như thế nào.
Lúc trước hắn cũng đã từng do dự bỏ qua không mời Tiết Uyển Đồng, nhưng dù sao cô ấy cũng là bạn bè rất thân, hơn nữa từng là cô giáo của hắn và Hàn Thanh Thanh. Nếu mình mời những người khác nhưng lại không mời cô ấy, chỉ sợ cô ấy sẽ càng buồn hơn.
Hơn nữa, Tần Dương cũng suy nghĩ, thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, có lẽ đã buông bỏ hắn rồi, nói không chừng đã có bạn trai rồi ...
Tiết Uyển Đồng đi tới, nhưng vừa nhìn thấy Tần Dương thì hai mắt đỏ lên, tuy rằng không làm thêm gì nữa nữa, nhưng chỉ cần một ánh mắt buồn bã, một câu nói tràn đầy hờn tủi kia cũng đã khiến Tần Dương có cảm giác như bị đóng đinh trên thập giá để sám hối vậy.
"Lời này của chị thật… Không phải em vẫn luôn phiêu bạt ở ngoài kia sao, bản thân em cũng ít khi ở lại Trung hải..."
Tần Dương cười haha hai tiếng, muốn bỏ qua chủ đề này, nhưng dường như Tiết Uyển Đồng không muốn bỏ qua cho hắn, nhìn thẳng vào hắn: "Chị biết, trước đây em đã tham gia hội nghị giao lưu của tu hành giả hai nước, Siêu phàm 1, sau đó lại bế quan nửa năm, rồi lại đi Siêu phàm 2 và tu hành giả, gần đây hình như lại ra nước ngoài ... Nhưng em thật sự không có thời gian để nói với chị dù chỉ một câu thôi sao?"
Hai mắt Tần Dương lập tức trợn lên, một mặt là kinh ngạc vì Tiết Uyển Đồng biết rất rõ chính mình bận làm gì, mặt khác là câu nói vừa rồi.
Thực sự có bận đến mức như thế không?
Đương nhiên là không.
Không có người nào ở trên thế giới này bận đến nỗi không có thời gian nói một câu gì với người khác, nếu điều này xảy ra thì chỉ có một lý do.
Đối phương không muốn nói chuyện với bạn, hoặc đối phương cảm thấy bạn không quan trọng.
Nếu họ là người quan trọng với bạn, dù đi công tác cũng được hay đi du lịch cũng được, sẽ không có thời gian sao?
Bận, chỉ là một cái cớ!
Cái cớ cho chính bạn, cũng cho người khác!
Tần Dương nhất thời không biết nên trả lời câu này như thế nào, bởi vì hắn không trả lời được.
Tiết Uyển Đồng nhìn vẻ mặt xấu hổ không nói nên lời của Tần Dương, nếu là lúc trước có lẽ cô sẽ cứ như thế im lặng không nói nữa, bởi vì cô không muốn khiến Tần Dương khó xử dù bất kì chuyện gì, nhưng hôm nay cô không thể.
Tiết Uyển Đồng tiến lên một bước về phía Tần Dương, cố chấp nhìn chằm chằm Tần Dương ánh mắt: "Tần Dương, cậu đã hứa với chị sẽ không cố ý trốn tránh chị, cậu nói nhưng không giữ lời!”
Tần Dương thở ra một hơi thật dài, nhìn Tiết Uyển Đồng cười khổ nói: "Đã lâu như vậy rồi, chẳng lẽ chị vẫn chưa buông bỏ được sao?”