Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2050 - Chương 2061: Vì Sao Cậu Không Thể Làm Như Vậy Với Chị?

Chương 2061: Vì sao cậu không thể làm như vậy với chị?
 

Tần Dương và Tiết Uyển Đồng rời khỏi rạp chiếu phim, hai người trước sau lên xe.

"Chúng ta đi đâu?"

Thấy Tiết Uyển Đồng đỏ mặt, Tần Dương khẽ cười nói: "Em nói rồi, hôm nay để chị làm chủ."

Tiết Uyển Đồng do dự hỏi: "Đi đâu cũng được sao?"

Tần Dương mỉm cười gật đầu: "Chị định đoạt."

Tiết Uyển Đồng nháy mắt: "Chị muốn đi lên núi ngồi một lát, ngọn núi mà trước kia chúng ta cùng uống rượu một đêm, cậu còn nhớ không?"

Tần Dương hơi bất ngờ, cậu gật đầu đáp: "Nhớ, ngày đó chúng ta uống say, cũng bởi vì tối đó chị bị tên thầy giáo ganh ghét mình cố ý vu khống, làm hại chị phải từ chức... Em sao quên được?"

Biết Tần Dương vẫn còn nhớ rõ, Tiết Uyển Đồng vui sướng cười: "Đúng, là nơi đó, chúng ta đến đó được không?"

"Được! Có cần mua rượu không?"

Tiết Uyển Đồng nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Không cần mua rượu, uống rượu ban ngày không có thú, chúng ta tìm một chỗ ngồi thôi."

"Được!"

Tần Dương khởi động xe, chạy ra ngoại thành.

Xe chạy lên núi, tháng mười một, thời tiết lạnh giá, đường núi vắng vẻ, hai người chạy tới ngọn đèo trước kia.

Đỗ xe xong, hai người ngồi trên đỉnh đèo, ngắm nhìn thành phố xa xa.

"Cậu còn nhớ đêm đó chúng ta uống rượu ở đây không?"

Tiết Uyển Đồng ngồi bên người Tần Dương, tự nhiên ôm lấy cánh tay anh, khẽ dựa vào anh, giọng nói đầy hoài niệm.

Tần Dương không đẩy cô ra, có lẽ, ngay từ khi anh quyết định đến buổi hẹn hôm nay, anh đã biết có những chuyện sẽ thay đổi.

Quen biết bốn năm, trải qua nhiều chuyện, gia đình, sự nghiệp rồi tính mạng gặp nguy hiểm, Tiết Uyển Đồng vẫn si ngốc chờ đợi anh, phần tình cảm này làm Tần Dương không thể không xúc động.

"Nhớ, em uống rượu trắng, chị uống hai chai rượu vang, chúng ta đều uống say..."

Tiết Uyển Đồng mím môi, mặt đỏ lên: "Đúng vậy, chúng ta đều uống say, cậu hôn chị, còn sờ chị..."

Tần Dương sửng sốt, hai mắt trừng lớn, không phải cả hai cùng say không biết gì sao?

Không phải chỉ là một đoạn ký ức không rõ ràng?

Lúc ấy Tần Dương uống say khướt, hôm sau tỉnh dậy chỉ mơ màng nhớ được vài hình ảnh, trong đó có hình ảnh anh hôn Tiết Uyển Đồng, dường như tay anh có đưa vào trong áo của Tiết Uyển Đồng, nhưng anh chỉ nhớ mông lung, rời rạc, không phân nổi là mơ hay là chuyện thực đã phát sinh.

Sau hôm đó Tần Dương có dò hỏi Tiết Uyển Đồng, nhưng Tiết Uyển Đồng nói cô uống say, không nhớ rõ. Hiện tại Tiết Uyển Đồng nói như vậy, vậy những hình ảnh trong đó là thật?

Tần Dương lúng túng nói: "Lúc ấy uống nhiều quá, đều là do em..."

"Là chị chủ động."

Tiết Uyển Đồng cắt lời anh: "Chị cũng uống say, nhưng chị còn nhớ, là chị chủ động, hôm đó lẽ ra chúng ta đã phát sinh chút chuyện, nhưng cậu khống chế được, cự tuyệt chị..."

Tần Dương ngạc nhiên, càng lúng túng hơn: "Em chỉ nhớ được vài hình ảnh, em thậm chí không chắc đó có phải mơ không..."

"Cho nên cậu mới hỏi dò chị..."

Tần Dương thừa nhận: "Đúng vậy, đêm đó uống quá loạn, đầu tiên là bia, sau lại rượu trắng, uống đến mơ hồ, chuyện kia..."

Tần Dương đắn đo không biết nên mở miệng thế nào, nói xin lỗi, hay là...

"Cậu không cần xin lỗi..."

Tiết Uyển Đồng đột nhiên đứng lên, trực tiếp ngồi lên người Tần Dương, chủ động hôn cậu.

"Chị cam tâm tình nguyện!"

...

Lúc xuống núi, sắc trời đã tối, Tiết Uyển Đồng ngồi ở ghế phụ, đôi mắt ngượng ngùng, nhưng càng nhiều là vui vẻ.

Mặc dù ở trên núi hai người không làm chuyện gì, nhưng lần này Tần Dương không cự tuyệt cô nữa, khiến cô rất rất vui.

Đôi khi chỉ cho đi mà không cần nhận lại cũng là hạnh phúc.

Chỉ cần trong lòng Tần Dương có một góc nhỏ thuộc về cô, cô đã mãn nguyện.

"Chúng ta đi đâu ăn tối?"

"Ăn ở ngoài dễ bị người khác nhận ra cậu, đến nhà chị ăn đi."

"Ặc, có dì ở nhà, vậy có tiện không?"

"Hôm qua bà ấy ra ngoài theo đoàn du lịch, phải hai ba ngày nữa mới về."

Tần Dương ngạc nhiên nhìn Tiết Uyển Đồng, hôm nay anh hẹn gặp cô, trùng hợp mẹ cô lại đi du lịch?

Không phải nhà cô mở tiệm cơm sao, bình thường trừ dịp lễ tết, có quán cơm nào lại đóng cửa?

Đúng là không bình thường mà.

"Được, nghe lời chị!"

Tần Dương cùng Tiết Uyển Đồng về nhà cô, đó là căn nhà thuê, hai phòng ngủ, một phòng khách, được dọn dẹp vô cùng gọn gàng, tràn ngập hương vị gia đình.

"Chúng ta chưa mua thức ăn..."

"Có rồi, sáng sớm nay chị có mua, cậu có đói không, ở đây có bánh mì, hay ăn một cái trước đi?"

Mua từ buổi sáng?

Trái tim Tần Dương trở nên mềm nhũn, vừa xúc động lại vừa chua xót, anh đáng để cô ấy tận tâm đối đãi như vậy sao?

Tần Dương trầm mặc một lúc mới đáp: "Để em giúp chị một tay."

Tiết Uyển Đồng cởi áo khoác dài ra, không đồng ý: "Cậu ngồi xem ti vi đi, một lát là xong..."

"Không sao đâu, một mình em xem ti vi rất chán, để em giúp chị."

Tiết Uyển Đồng không từ chối được, chỉ có thể để Tần Dương cùng theo vào bếp.

Hai người trò chuyện rôm rả, không khí trong căn phòng đầy ấm áp.

"Giúp chị bóc vài nhánh tỏi, bốn nhánh là đủ."

"Hành này có cần rửa không?"

"Khoai tây cạo vỏ xong rồi, thái lát hay cắt sợi?"

...

Chẳng mấy chốc, món ăn đã được dọn lên bàn, thêm một chai rượu vang.

Tửu lượng của Tiết Uyển Đồng không tệ, cô cùng Tần Dương uống hơn nửa chai, khuôn mặt ửng đỏ, hai mắt ướt át, trái tim cũng mềm nhũn đi ba phần.

Tần Dương bị Tiết Uyển Đồng đấy qua ngồi ghế sô pha, cô lau bàn, rửa chén bát, lau sạch tay, rồi mới trở lại phòng khách.

Tần Dương nhìn đồng hồ, đã tám giờ mười lăm phút, anh đang phân vân có nên cáo từ hay không, nhưng còn chưa mở miệng, Tiết Uyển Đồng đã ngồi vào trên đùi anh. Cô ghé đến bên tai Tần Dương thầm thì: "Chị biết cậu phải về, chị sẽ không giữ cậu ở lại, nhưng mà trước khi đi, cậu làm cùng chị đi!"

Tần Dương nhạc nhiên nhìn vào Tiết Uyển Đồng, anh không ngờ cô lại trực tiếp như vậy.

Tiết Uyển Đồng ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào anh, gương mặt ửng đỏ, nhưng ánh mắt lại rất dũng cảm, không chút nao núng: "Chị biết ngoại trừ Hàn Thanh Thanh, cậu còn có những tình nhân khác. Nếu cậu có thể làm cùng người khác, vì sao lại không thể cùng chị?"
Bình Luận (0)
Comment