Chương 2062: Chị không quan tâm!
Tần Dương không ngờ Tiết Uyển Đồng lại có hành động và lời nói trực tiếp đến thế.
Không lòng vòng, không né tránh.
Tần Dương trầm mặc mấy giây, nhẹ giọng nói: "Chị không giống với bọn họ..."
Tiết Uyển Đồng lập tức hỏi lại: "Không giống nhau chỗ nào?"
Tần Dương chân thành nói: "Lý Tư Kỳ theo đuổi con đường điện ảnh và truyền hình, cô ấy không nghĩ tới chuyện kết hôn, mà tập trung tất cả vào sự nghiệp. Tư Đồ Hương là Ẩn thị của em, đã định sẽ theo em cả đời. Trang Mộng Điệp từng chịu tổn thương tình cảm, cô ấy không muốn kết hôn. Chị thì khác, chị còn trẻ, chị nên có một cuộc hôn nhân trọn vẹn, hạnh phúc..."
Nếu nói Tần Dương không động tâm là giả, nhưng anh vẫn hy vọng thuyết phục được Tiết Uyển Đồng, anh hy vọng cô ấy sẽ được hạnh phúc.
Tiết Uyển Đồng khẽ nói: "Hôn nhân, chị không quan tâm."
Tần Dương cười khổ: "Chị cũng biết hoàn cảnh hiện tại của em, em không thể hứa hẹn với chị điều gì. Nếu chị tìm một người đàn ông yêu mình, anh ta có thể ở bên chị mỗi ngày, mua đồ ăn, nấu cơm, mỗi tối đều ngủ chung, chị có chuyện vui có thể kể với anh ta, chị không vui cũng có một người để tâm sự, mùa đông, chị có thể dựa vào trong lòng người đàn ông đó, nếu chị ốm đau, anh ta sẽ chăm sóc cho chị, chị cô đơn, anh ta sẽ ở bên chị, chọc chị cười..."
Tần Dương dừng lại một lát, nắm lấy hai tay Tiết Uyển Đồng, anh nghiêm túc nhìn vào đôi mắt Tiết Uyển Đồng: "Còn nếu chị ở bên em, không thể kết hôn, em không có nhiều thời gian dành cho chị, chị bệnh tật hay đau buồn, em cũng không thể ở bên cạnh chị. Chị nghĩ mà xem, lúc chị cần một người ở bên nhất, người chị thích lại không thể bên cạnh chị, là chua xót cỡ nào. Chị xinh đẹp, lại tài giỏi, chị có thể đường đường chính chính có tất cả, vì sao phải tự lao đầu vào lửa như vậy chứ?"
Vẻ mặt Tiết Uyển Đồng cũng rất nghiêm túc: "Chị đã hai mươi tám tuổi, sắp hai mươi chín tuổi rồi, chị là một người trưởng thành, những lời cậu nói chị hiểu chứ, nhưng chị cũng không biết chị muốn cái gì! Chị không quan tâm lúc chị đau ốm em có thời gian ở bên chị hay không, chị không quan tâm một năm em có thể ở bên chị mấy ngày, chị thậm chí không cần biết có thể ở bên em mãi mãi hay không, chị chỉ cần biết, em là tất cả những gì chị muốn!"
Tần Dương thật lòng cảm động, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Tại sao?"
Tiết Uyển Đồng tràn đầy kiên định đáp: "Mấy năm nay quả thật có không ít người thích chị, khi chị còn ở trường học, không phải có rất nhiều thầy giáo trẻ tuổi thích chị sao, nhưng khi chị gặp khó khăn, khi chị bị người ta vu khống hãm hại, bọn họ ở đâu? Chỉ có cậu, chỉ có cậu bất kể chị gặp chuyện gì, cậu vẫn luôn đứng về phía chị, giúp chị giải quyết mọi chuyện, che mưa chắn gió cho chị!"
"Có lẽ với cậu, chúng ta là bạn, cậu có năng lực, cậu có tiền, cậu giải quyết những chuyện này rất đơn giản. Nhưng chị chỉ hỏi cậu một câu, cậu giúp chị chẳng lẽ chỉ vì chị là giáo viên của cậu, cậu chưa từng thích chị dù chỉ một chút thôi sao?"
Tần Dương vốn muốn đáp phải, nhưng trước ánh mắt chân thành, tràn đầy tình cảm của Tiết Uyển Đồng, câu "Có" này, cậu không nói nên lời.
Tiết Uyển Đồng nhìn biểu cảm của Tần Dương, cô biết mình đoán không sai, trong lòng vui mừng: "Đây là lựa chọn của chị, bất kể kết quả có ra sao, chị đều chấp nhận. Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, dù cậu không có thời gian dành cho chị, nhưng chỉ cần trong lòng cậu có chị, chị đã hạnh phúc rồi!"
Lúc trước Tiết Uyển Đồng uống rượu, cũng vì bây giờ có thêm dũng khí, cô biết rõ, nếu hôm nay cô vẫn không thể "hạ gục" Tần Dương, vậy cô sẽ không còn cơ hội nào khác nữa.
Tiết Uyển Đồng nhẹ nhàng hôn tới: "Cậu chính là người duy nhất chị muốn, chỉ mỗi yêu cầu đó thôi, cậu cũng không thể chấp nhận sao?"
Tần Dương giữ lấy hai cánh tay Tiết Uyển Đồng, đẩy cô ra: "Đợi chút!"
Mặt Tiết Uyển Đồng tái nhợt, đôi mắt tuyệt vọng. Mắt đỏ lên, cô cắn chặt môi, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống.
Tần Dương thấy Tiết Uyển Đồng như thế, trong lòng anh đau nhói, nhẹ giọng nói: "Em đồng ý với chị, nhưng... ngày hôm nay không được!"
Vẻ mặt Tiết Uyển Đồng đột nhiên trở nên sửng sốt, chuyển sang kinh ngạc lại vừa nghi ngờ: "Cậu đồng ý chị?"
Trong lòng Tần Dương đã ra quyết định, gật đầu chắc nịch: "Phải, chúng ta còn có thời gian, hôm nay không thích hợp..."
"Chị không quan tâm!"
Tần Dương kiên quyết lắc đầu: "Không, em quan tâm! Nếu đã quyết định ở bên nhau, chúng ta sẽ còn có thời gian, lần đầu tiên của chúng ta không nên gấp gáp như vậy, mà phải là một kỷ niệm đẹp đáng nhớ!"
Tiết Uyển Đồng hơi do dự nhìn Tần Dương: "Cậu không lừa chị chứ? Nếu cậu lại lừa gạt chị nữa, chị sẽ không chịu nổi..."
Tần Dương khẳng định trả lời: "Em đã nói thì sẽ giữ lời, chị tin tưởng em!"
Tiết Uyển Đồng cắn môi do dự: "Vậy cậu hôn chị..."
Tần Dương không chút do dự cúi đầu xuống.
Hồi lâu sau, Tiết Uyển Đồng mặt đỏ như máu, dựa vào trong lồng ngực Tần Dương, trong lòng cô tràn đầy ngọt ngào.
Cô tin tưởng Tần Dương!
Tần Dương nhìn vẻ mặt Tiết Uyển Đồng hạnh phúc, tâm trạng anh lại trở nên phức tạp, anh không hề cảm thấy thành tựu khi chinh phục được người đẹp, mà càng nhiều là gánh nặng trách nhiệm và áp lực.
Tần Dương trầm mặc, hai người cứ ôm lấy nhau như vậy.
Một lúc sau, Tiết Uyển Đồng nhỏ giọng hỏi: "Chị ép cậu như vậy, cậu sẽ không giận chị chứ?"
Giọng cô rất yếu ớt, khí thế thấp hẳn so với vừa rồi, rõ ràng là cô đã dùng hết dũng khí để thổ lộ những lời kia, bây giờ trong lòng lại thấp thỏm lo lắng...
Tần Dương vuốt ve lọn tóc của cô, cười nói: "Sao lại giận, em chỉ cảm thấy được sủng mà kinh sợ."
Tiết Uyển Đồng bĩu môi cười, đột nhiên như nhớ ra cái gì, liền ngồi dậy: "Cậu chắc phải về nhà rồi, cậu về trước đi..."
Tần Dương cười nói: "Vội đuổi em đi rồi?"
Tiết Uyển Đồng đỏ mặt mắng: "Ai đuổi cậu chứ, không phải chị lo cậu về trễ không dễ giao đãi sao, nếu chị yêu cậu, dĩ nhiên sẽ không gây thêm phiền phức cho cậu, vừa rồi cậu cũng nói mà, chúng ta còn nhiều thời gian, cậu đi cùng chị cũng hơn nửa ngày rồi..."
Tần Dương nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tiết Uyển Đồng, gương mặt xinh đẹp như đóa hoa nở rộ, đẹp đến nao lòng, anh vươn tay nhéo mặt cô: "Được, em về đây, hẹn gặp lại!"
Tiết Uyển Đồng khẽ đáp: "Ừ, chị tiễn cậu."
Tiết Uyển Đồng tiễn Tần Dương ra cửa, cô bỗng nhiên kéo lấy tay Tần Dương, nhỏ giọng nói: "Hôm nay chị rất vui... Chị đợi cuộc gọi của em!"
Tần Dương nhẹ giọng trả lời: "Được, nhớ em hay có việc thì nhắn tin hoặc gọi điện cho em."
Đôi mắt Tiết Uyển Đồng sáng lên: "Được sao?"
Tần Dương gật đầu khẳng định: "Đương nhiên là được!"