Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2071 - Chương 2082: Da Mặt Anh Dày Như Thế, Tôi Có Thể Làm Thế Nào Đây?

Chương 2082: Da mặt anh dày như thế, tôi có thể làm thế nào đây?
 

"Chị ư?"

Trịnh Kỳ nở nụ cười bất lực: "Đâu có dễ như vậy chứ, bây giờ chị đang phát triển ở đây cũng không thuận lợi lắm, trước đây vẫn là nhờ phúc của em mới được diễn một bộ điện ảnh, coi như cũng đã mở ra một con đường nhỏ, nhưng khoảng cách đến ảnh hậu quá xa..”

Tần Dương cười an ủi: "Không vội, chỉ cần chị cố gắng thì sẽ luôn có cơ hội, nói không chừng một ngày nào đó sẽ trực tiếp nhận được giải Oscar đây."

Trịnh Kỳ cười nói: "Muốn giành được giải Oscar trong phim thương mại rất khó. Xét cho cùng, phim thương mại thiên về cảm quan, cốt truyện bùng nổ và bối cảnh bùng nổ, không quá chú trọng về mảng kĩ thuật diễn, nhưng mà cốt truyện lại có nội hàm, nhưng về doanh thu phòng vé lại không khả quan, các nhà đầu tư cũng thận trọng, nhưng em cũng nên biết, nếu nói về mấy vị ảnh hậu Cannes, Berlin, Venice có lẽ còn được kỳ vọng, dù gì bọn họ lấy chất lượng của bộ phim để nói chuyện , nếu như phim hay thì có thể được đề cử, nhưng giải Oscar về cơ bản là vô vọng, dù sao đây vốn dĩ là giải thưởng trong nội bộ mà người ta tự hào. Thái độ của ban giám khảo đối với phim Hoa Hạ của chúng ta hay thậm chí là Hoa Hạ cũng không thân thiện lắm .. "

Tần Dương gật đầu đồng ý: "Đúng là rất khó, nhưng chị Kỳ, kỹ năng diễn xuất của chị chắc chắn là đúng chỗ, chỉ khác là kịch bản hay, hoặc là gặp phải, mai kia phong Hậu!”

Đương nhiên Trịnh Kỳ biết Tần Dương đang an ủi mình, cười nâng ly rượu lên trước mặt: "Cảm ơn lời may mắn của em!"

Sau khi cạn sạch rượu trong ly, Trịnh Kỳ cầm chai lên rót lại cho Tần Dương và mình, thản nhiên hỏi: "Hợp tác sâu như vậy có ý tưởng gì không?"

Tần Dương cười nói: “Chỉ hy vọng Hoa Hạ Phim có thể tiến sâu hơn vào thị trường Bắc Mỹ, hơn nữa cuối năm công ty em sẽ có một bộ phim do em đóng vai chính sắp lên sóng, đến lúc đó Bắc Mỹ cũng đẩy mạnh một chút, mặc dù kết quả không tốt như mong đợi, nhưng dù sao cũng phải cố gắng vài bước thử xem."

Trịnh Kỳ đương nhiên biết bộ phim “Người Tu Hành” đã quay, liền quan tâm hỏi: "Khi nào thì công chiếu?"

"Mồng một tết."

Tần Dương cười nói: "Phim chiếu Tết không được coi là phim chiếu Tết, sau Tết Nguyên Đán sẽ quảng bá phát hành ra nước ngoài, phim này không có khái niệm quốc gia rõ ràng, việc phản đối phát hành ra nước ngoài cũng không quá rõ ràng, chị cũng biết, phim ảnh có tính đặc thù của quốc gia thì đương nhiên nó sẽ gặp phải sự tẩy chay của những nước đối lập. Ví dụ, khi người khác phỉ báng phim Hoa Hạ của chúng ta thì đương nhiên người Hoa Hạ sẽ không mua."

Đương nhiên Trịnh Kỳ hiểu được điều này, tò mò hỏi: "Tên là “Người tu luyện "đúng không? Nội dung là gì?"

"Ý nghĩa của sự tồn tại của những người tu hành."

Tần Thiếu Dương súc tích nói: "Tuy rằng “Người Tu Hành” công bố ra thế giới đã hơn một năm, sóng gió nóng nhất cũng đã qua đi, nhưng bộ phim này vẫn nên có ý nghĩa."

Trịnh Kỳ cười nói: "Trước đây em làm khách mời trong Siêu Phàm 1 đạt doanh thu phòng vé hơn 8 tỷ, Siêu Phàm 2 cũng hơn 7 tỷ, bây giờ em đóng vai chính, chỉ sợ phòng vé lại sắp bùng nổ, lần này chắc phải được hơn 10 tỷ nhỉ?”

Tần Dương cười nhẹ lắc đầu: "Em cũng không biết, sau khi diễn xong em vẫn chưa xem lại, cũng không biết như thế nào rồi, xem có hay không, ai mà biết doanh thu phòng vé như thế nào chứ, nếu như phim không hay thì dù diễn viên thần tiên cũng khó mà cứu được, huống chi em chỉ là một diễn viên mới..”

Trịnh Kỳ không có tích cực với Tần Dương nữa, chỉ tò mò hỏi: "Nghe nói các em quay bộ phim “Người Tu Hành” này, đa số đều là diễn viên mới, là người tu hành thật sao?”

Tần Dương gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì chúng ta chỉ quay một bộ này, cho nên phân lời thoại cùng cảnh liên quan ra, mỗi người chịu trách nhiệm phần của mình, cho nên bọn em cũng chỉ luyện cái gì thuộc về mình, có thể coi như là lâm trận nhưng nước đến chân mới nhảy, dù sao nếu bọn em muốn học có hệ thống thì là đều không thể, chỉ có thể huấn luyện tăng cường có mục tiêu, nhưng hiệu quả vẫn không tệ, tất nhiên là giới hạn với phim này, nếu như đi tham gia phim mới thì vẫn là người mới."

Trịnh Kỳ hâm mộ nhìn Tần Dương: "Chị thực sự bái phục em lắm đó, làm gì cũng rất lợi hại. Chơi piano có thể đạt hạng nhất Warszawa, y thuật có thể nổi tiếng thế giới, doanh nghiệp có thể trị giá hàng chục tỷ, tu hành cũng có thể trở thành thần tượng quốc dân, dù làm phim vẫn có thể thu về hàng chục tỷ doanh thu phòng vé, bất cứ thứ thành tựu gì mà em đạt được đều là chỗ cao mà người bình thường cả đời cũng không với tới được ... Doanh thu của hai bộ phim của em đến 15 tỷ, cộng với “Người Tu Hành” nữa thì ít nhất cũng 20 tỉ, ba bộ phim khiến người ta xem thế là đủ rồi.”

Tần Dương xua tay cười: "Em chỉ làm khách mời cho hai bộ phim đó thôi, tính là phòng vé gì chứ, đều là công sức của Ngô Tịnh, Lý Tư Kỳ và các diễn viên khác, chẳng lẽ họ không cố gắng sao? Dù sao bản thân bộ phim đã là một bộ phim hay, khách mời là em cũng chỉ lad dệt hoa trên gấm mà thôi.”

Trịnh Kỳ mím môi cười nói: "Có được thành tựu cao như vậy nhưng lại là người khiêm tốn, chắc chắn có, nhưng người trẻ tuổi mà thành tích cao như vậy nhưng lại rất khiếm tốn thì có lẽ chỉ có một mình em thôi đó, em hai mươi bốn tuổi, nhưng chị lại không nhìn ra cái loại khí thế quyến rũ thành thục, hào hoa phong nhã của một người trẻ tuổi trên người em, ngược lại lại giống như một ông chú trung niên điềm tĩnh, vô cùng nội liễm...”

Hai người trò chuyện vô cùng tùy ý thoải mái, cũng không cố ý nói về bất cứ điều gì, giống như những người bạn đã lâu không gặp mà thôi.

Đang trò chuyện, một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi đột nhiên đi tới, dừng bên cạnh bàn của hai người Tần Dương, cười nói: "Trịnh Kỳ, cô Trịnh?"

Trịnh Kỳ ngẩng đầu lên có chút kinh ngạc hoảng hốt, trên mặt lập tức nở nụ cười: "Anh James, xin chào."

Người đàn ông được gọi là James khoảng ba mươi sáu hay mười bảy tuổi, trông khá đẹp trai, đầu tóc vô cùng gọn gàng, mặc một bộ vest đứng đắn, trên môi nở một nụ cười hơi thận trọng.

"Cô Trịnh, đã nghe đến danh cô từ lâu, rất ngưỡng mộ tài diễn xuất của c, vẫn luôn không có duyên quen biết, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây ... Tôi có thể ngồi xuống được không?"

Trịnh Kỳ liếc nhìn Tần Dương rồi khéo léo từ chối: "Anh James, cũng nghe danh anh đã lâu. Chỉ là hôm nay tôi đang ôn chuyện cũng với bạn, hay là, hẹn hôm khác đi?"

James không có rời đi nơi này, ngược lại ánh mắt rơi vào người Tần Dương: "Vị này là bạn cũng cô, cũng là diễn viên sao?”

Không đợi Trịnh Kỳ trả lời, James đã mỉm cười và đưa tay ra: "Tôi là James Kate, đnag làm việc ở Michael Ảnh Nghiệp, xưng hô với anh thế nào nhỉ?”

Tần Dương đứng lên, thái độ không lạnh không nóng: "Tần Dương."

Đương nhiên James không biết Tần Dương, cười nói: "Anh Tần cũng là diễn viên đến từ Hoa Hạ sao?"

Tần Dương cười nói: "Chỉ là sở thích nghiệp dư mà thôi, tôi có khách mời trong hai bộ phim nên không được coi là diễn viên."

James ồ một tiếng, cười: "Hai người bạn khi gặp nhau hẳn sẽ có rất nhiều điều để nói, nhưng tôi khó lắm mới gặp được cô Trịnh, chi bằng cùng nhau nói chuyện đi, anh Tần nghĩ thế nào?”

Da mặt người này đúng là dày thật.

Tần Dương nói thầm trong lòng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn hòa: "Mời ngồi."

Da mặt của anh dày đến mức này rồi thì tôi có thể làm sao đây?

Nhưng tôi muốn xem thử anh muốn bày tỏ cái gì...
Bình Luận (0)
Comment