Chương 2081: Con người em vẫn luôn rất thành thật thẳng thắn
trước đây chị đã từng đóng phim do Patty Ảnh Nghiệp sản xuất sao, cũng coi như là đã có mối quan hệ hợp tác, hơn nữa chị cũng là người Hoa Hạ đó, cho nên cũng đã được mời tham gia ... "
Trịnh Kỳ không hề giấu giếm sự phấn khích trong giọng nói của mình: "Chị biết Điện Ảnh và Truyền hình Hoa Long là công ty của em, nghe được tin về sự hợp tác sâu sắc giữa hai bên, chị càng biết em là người ra tay. Nếu không phải vì lý do đặc biệt thì Patty Ảnh Nghiệp sẽ không đồng ý với lời đề nghị hợp tác như vậy từ một Công ty Điện ảnh và Truyền hình Hoa Hạ, chị kích động chạy đến, muốn gặp cậu một cái, ai ngờ cậu lại không đến, thực sự khiến chị thất vọng lắm đấy."
Tần Dương cười nói: "Mấy loại tiệc rượu kiểu này chỉ là đến khoe khoang tán gẫu quen biết người khác. Đây không phải là điều em muốn. Chẳng thà tìm một quán nhỏ ăn một bữa cơm thật ngon, vậy còn thoải mái hơn.”
Trịnh Kỳ khẽ cười: "Vậy bây giờ ăn cơm chưa?"
Tần Dương dựa vào trên ghế, cười đáp: "Em ăn cơm rồi, mới trở về khách sạn."
Trịnh Kỳ do dự một lát: "Nếu không thì ăn thêm một bữa tối đi, hoặc là ăn tối, hiếm lắm em mói đến Los Angeles. Tuy chị cũng không coi như là chủ nhà, nhưng tốt xấu gì chị cũng đã lăn lộn ở đây lâu rồi, cũng coi như là một nửa chủ nhà, dù sao cũng phải cho chị một cơ hội để làm hết sức mình chủ nhà. "
Tần Dương còn chưa trả lời, Trịnh Kỳ lại cười nói: “Nói cái gì mà sự .. của chủ nhà đều là giả hết đấy, chủ yếu là vì chị muốn gặp em thôi, thuận thế ôm đùi ông chủ Tần, hy vọng sau này có chế tác gì lớn cũng đừng quên tôi chị đó, nếu em không rảnh thì đổi thành ngày khác cũng được.”
Mặc dù Trịnh Kỳ nói như vậy, nhưng thái độ của cô nhiệt tình và không hề khiêm tốn, nó giống như đang trêu chọc ba hoa giữa bạn bè vậy.
Tần Dương cũng bật cười: "Được, vậy tìm một chỗ uống rượu nói chuyện đi, mấy giờ?"
Trịnh Kỳ cũng khá vui vẻ khi Tần Dương thẳng thứn đồng ý: "Tám giờ rưỡi rồi, em ở đâu, chị bảo trợ lý đến đón em trước."
Tần Dương báo tên khách sạn, Trịnh Kỳ cười nói: "Gặp lại sau."
Tần Dương cúp điện thoại, cười.
Lần này mình đến đây cũng quên mất Trịnh Kỳ.
Tuy nhiên, Trịnh Kỳ vốn rất có ảnh hưởng ở Hoa Hạ, bây giờ ấy đang lăn lộn ở Hollywood, nếu hai công ty thực sự hợp tác quay phim thì có thể cân nhắc cho Trịnh Kỳ một chút, với điều kiện là tuổi tác của nhân vật phải phù hợp với cô.
Tần Dương thu dọn vài cái, 8 giờ 30 đi ra ngoài, lên xe do trợ lý của Trịnh Kỳ lái, sau đó đi đến khách sạn tổ chức tiệc để đón Trịnh Kỳ.
Trịnh Kỳ vẫn mặc váy dạ hội, cả người toát ra đầy sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
"Chị Trịnh, đã lâu không gặp, chị càng ngày càng xinh đẹp hơn rồi đấy."
Trịnh Kỳ cười nói: "Đã lâu không gặp, mấy cái lời khách sáo này càng ngày nói càng lưu loát đấy.”
Vẻ mặt Tần Dương đầy chân thành: "Chị Trịnh, em đang nói thật mà, sao có thể gọi là khách sáo chứ."
Trịnh Kỳ mím miệng cười, phong tình vạn chủng: "Ừm, vậy chị phải cảm ơn lời khen của em rồi.”
Tần Dương cười nói: ". Đừng khách sáo, lời em nói là thật, con người em vẫn luôn rất chân thành thẳng thắn đây.đúng rồi, chị định dẫn em đi uống rượu ở đâu vậy?"
Trịnh Kỳ cười nói: "Chị mặc bộ đồ này, dù sao cũng không tiện đi uống rượu nhảy nhót với em, như vậy đi, đến một quán bar dành cho nghệ sĩ, nếu may mắn thì em có thể gặp được không ít ảnh đế ảnh hậu đấy...”
Tần Dương không quan tâm anh đi uống rượu ở đâu, hắn cũng chỉ đi ra ngoài để gặp Trình Kỳ, mặc dù hắn thích ăn khuya ở mấy quầy thức ăn, nhưng trang phục dạ hội của Trịnh Kỳ rõ ràng không phù hợp với nhịp điệu của mấy quầy ăn đó.
"Được, khách nghe theo chủ!"
Tần Dương thản nhiên đồng ý, còn nói đùa: "Có phải em nên mua sách ký tặng cầm sẵn trước không, gặp được minh tinh lớn liền chạy tới xin chữ kí."
"Được rồi đấy."
Trịnh Kỳ không khỏi trợn Tần Dương một cái: "Nếu thực sự muốn nói về sức ảnh hưởng, thì sức ảnh hưởng của em không kém gì mấy vị ảnh đế ảnh hậu kia đâu, em là anh hùng quốc dân của Hoa Hạ đó, fan trên Weibo của em cũng hơn 100 triệu, một bài Weibo của em, sản phẩm của công em liền bán hết, em làm khách mời đóng phim một cái thôi thì doanh thu phòng vé trực tiếp phá vỡ kỷ lục phòng vé của Hoa Hạ, ngay cả nước Mỹ này, hay thậm chí trên toàn thế giới, phong thái của em tại buổi giao lưu đã trở thành thần tượng trong lòng nhiều người đấy."
Tần Dương cười nói: “Chị như thế là tâng bốc em rồi! Những nơi khác thì em nhận, nhưng đây là Mỹ, em đồng ý, nhưng là cái gai hay là thần tượng?”
Trịnh Kỳ cười khúc khích: "Một trận thi đấu thôi mà, chứ đâu phải hận thù nước nhà sống chết trên sàn đấu đâu. Trên sàn đấu Olympic, ai mạnh thì sẽ càng quang minh chính đại giành chiến thắng, chẳng lẽ là kẻ thua cuộc lại đi hận người khác sao, dựa vào bản lĩnh để giành chến thắng, giống như có thể thắng được sự tôn trọng của kẻ thua cuộc, huống hồ, tôn trọng kẻ mạnh thì đó mới chính là thái độn rất bình thường, cả thế giới đều như thế cả.”
Tần Dương cười tủm tỉm nói: "Hồi nãy chị Kỳ bảo em nói lời khách sáo càng ngày càng thông thạo, em thấy chị Kỳ cũng không kém đâu, mấy câu thôi mà sắp tâng bốc em lên trời mất rồi.”
Trịnh Kỳ khẽ cười, trả lại y hệt mấy câu vừa rồi của Tần Dương: Đừng khách sáo, lời chị nói là thật, con người chị vẫn luôn rất chân thành thẳng thắn.”
Tần Dương mang vẻ mặt bất lực, hắn và Trịnh Kỳ nhìn nhau, cả hai cùng bật cười.
Chiếc xe chạy như tên bắn, nhanh chóng đến chỗ hện.
Dưới sự dẫn dắt của Trịnh Kỳ, Tần Dương quẹt thẻ bước vào quán bar được trang hoàng lộng lẫy xa hoa, nói là quán bar nhưng thực ra giống như một hội sở hơn.
Ở Hoa Hạ cũng có rất nhiều nơi như vậy, thông thường họ chỉ nhắm đến một nhóm người dùng nhất định, hơn nữa đều là khách hàng cao cấp, thường thì ông chủ người mà mở những nơi này đều là những người có địa vị khá cao trong giới này, nhân duyên tốt và đáng tin cậy, nếu không bạn nói xem bạn mở quán bar ........
Ví dụ, trong một quán bar dành cho nghệ sĩ, chủ quán bar thường sẽ là một nhân vật nổi tiếng trong giới giải trí, vòng xã giao rộng và nhân duyên tốt, như vậy mới có thể kinh doanh, người ta mới tin tưởng bạn, nếu không họ đến đây uống rượu, hôm nay bị lộ, ngày mai sẽ bị lộ và đầy những tin tức tiêu cực của khách thì ai mà dám đến?
Trịnh Kỳ và Tần Dương ngồi xuống chỗ của mình, sau kho gọi đồ uống và đồ ăn xong, Trịnh Kỳ liếc nhìn xung quanh rồi cười nói với Tần Dương: "Thực ra bản thân chị cũng không quá thích nơi này, nhưng an ninh ở đây rất tốt. Khách đến đây, cho dù say, vì đều là thành viên, nên ở đây sẽ chăm sóc rất tốt cho khách, hoặc cho về nhà, hoặc thuê phòng ở đây. Nói tóm lại, chỉ cần họ ở trong quán bar này thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì, hơn nữa sẽ không bị lộ.”
Tần Dương cười nói: "Nếu như ngay cả một chút năng lực này cũng không có thì quán bar có thể đóng cửa rồi đó."
Trịnh Kỳ mỉm cười nhìn xung quanh, khẽ cười nói: "Nhìn kìa, người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp ở phía trước bên trái là Julia Carmel, ảnh hậu Cannes ngàn năm, và đối diện với cô ấy là Leon Star, là một minh tinh đang nổi của Hollywood... bàn đằng kia là đạo diễn nổi tiếng Kunner, nhưng người này một tay ăn chơi có tiếng, có lẽ lại đang tán gái đấy...”
Ánh mắt của Tần Dương nhìn theo lời bình luận của Trịnh Kỳ, vẫn không thực sự nói rằng quán bar này có rất nhiều người nổi tiếng trong giới diễn viên nghệ sĩ, về cơ bản đều là những nhân vật có máu mặt, đáng tiếc, Tần Dương không phải là fan, nếu không, cảnh tượng như thế nhất định sẽ vui chết mất.
“Khoan nói những người khác, chị thì sao, chị Kỳ, khi nào chị mới cầm giải ảnh hậu Cannes đây?”