Chương 2095: Không phục, thì đánh đến bọn họ chịu phục
"Suy đoán này của cậu ngược lại không tệ, nhưng tại sao chúng ta quyết đấu sinh tử với người Nossa thời gian dài như vậy, vẫn chưa nghe được tin tức gì về người Lam Đức...”
Vẻ mặt của Long Vương có chút bất đắc dĩ: "Có câu nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, nếu như người Lam Đức tồn tại, dù chỉ có một người, chỉ cần bọn họ biết được tình huống của người Nossa, chúng ta cũng không đến nỗi bị động như vậy, bây giờ chúng ta đang chiến đấu với cái không biết, mỗi lần thu được một chút tin tức, đều phải đánh đổi bằng vô số máu tươi."
Tần Dương có chút tiếc nuối gật đầu: "Đáng tiếc, trong ảo ảnh người cùng tôi nói chuyện là người Lam Đức, nếu là người Nossa, nếu như có thể nói chuyện với người Nossa..."
Long Vương quan tâm hỏi: "Vậy cậu có thể phiên dịch được ngôn ngữ của người Lam Đức không? Nếu sau này thật sự có người Lam Đức xuất hiện, vậy chúng ta cũng có hệ thống ngôn ngữ giao lưu với đối phương, sẽ không rơi vào tình trạng mê mang như bây giờ...”
Tần Dương cười khổ: "Không được, trong ảo ảnh tôi nói chuyện với người Lam Đức là dưới góc độ của đại tế tư, tôi không biết loại ý thức này gọi là gì, nhưng tôi hiểu được người Lam Đức đó nói gì, nhưng không thể phát âm chuẩn ra từ đó được, ừ, có thể ảo ảnh này chính là một loại ya thức chuyển đổi của đại tế tư, nên trong ý thức của hắn ta chỉ quan tâm người Lam Đức nói gì đó, mà không phải hắn ta muốn nói gì hay phát âm ra, cho nên tôi chỉ hiểu được những gì người Lam Đức nói trong ảo ảnh...”
Long Vương có chút thất vọng, suy nghĩ một chút nói: "Nếu như bây giờ có người Lam Đức nói chuyện với cậu, cậu có hiểu họ nói gì không?"
Tần Dương lắc đầu: "Tôi không biết, dù sao giả thiết cũng không thành lập, nếu như bây giờ có người Lam Đức đứng trước mặt tôi, tôi có thể thử một chút, có điều trong ý thức vẫn không thể hiểu rõ và phát âm chuẩn như họ, nhưng nếu có ý thức này, thật sự có cơ hội nói chuyện trực tiếp với nhau, có lẽ có thể hiểu rõ hơn.”
Vẻ mặt của Long Vương bất đắc dĩ: "Có lẽ chỉ có cậu mới có kỹ năng này thôi, không phải cậu thì không thể."
Tần Dương cười nói: "Cho dù là vậy cũng không vấn đề gì, ngược lại chỉ cần có nhu cầu hay cần giúp đỡ gì, không lẽ tôi sẽ giấu giếm không hỗ trợ sao?”
Long Vương cười, tất nhiên ông rất tin tưởng và yên tâm về Tần Dương, cho dù thực lực cậu mạnh đến đâu, có địa vị trong xã hội như thế nào, mặc kệ cậu ấy có nhiều tiền hay không, sự trung thành của cậu ấy với quốc gia chưa từng thay đổi, giống như lần ở Nhật Bản, cậu ấy đã làm hết những gì có thể để dành lấy những món đồ cổ có giá trị không thể đếm xuể, nhưng khi cậu ấy biết những món đồ này có ý nghĩa lịch sử rất lớn với di tích văn hóa quốc gia thì cậu ấy không nói hai lời mà quyên tặng cho quốc gia.
"Việc làm lần này của cậu có lẽ không có giá trị thực tế bao nhiêu nhưng ở phương diện khác thì nó rất có giá trị, nhưng lần này tôi không thể khen thưởng cậu...”
Tần Dương cười, rất tùy ý khoát tay nói: "Nguyên nhân chủ yếu tôi tham gia chuyện này, chỉ do lòng tò mò của mình mà thôi, với lại tôi cảm thấy trong hành trình kỳ diệu này tôi có thu hoạch rất lớn nhất, có phần thưởng hay không với tôi không quan trọng, nói thật, lời này có lẽ có chút kiêu căng nhưng bây giờ phần thưởng cho tôi là tiền, hay huân chương hoặc quân hàm, ông cảm thấy tôi sẽ để ý tới nó sao?”
Lời nói này của Tần Dương quả thật có chút tùy hứng nhưng Long Vương biết Tần Dương nói thật.
Bản thân của Tần Dương xuất thân từ Ẩn môn, là chưởng môn tương lai của Ẩn môn, nắm giữ tài nguyên và quyền lợi vô cùng to lớn.
Thế giới quan của người tu hành nó hoàn toàn khác với thế giới quan của người bình thường, có lẽ người tu hành bình thường vẫn chưa thoát khỏi giới hạn này nhưng hiển nhiên Tần Dương đã không còn nằm trong phạm vi này, chỉ cần hắn không chống đối với quốc gia, không làm trái pháp luật, dựa vào năng lực của hắn, hắn vẫn có thể sống thoải mái.
Trong điều kiện tốt như vậy, nhưng hắn vẫn vào sinh ra tử, gặp phải mọi nguy hiểm rủi ro chỉ vì quốc gia, đủ để thấy rõ tình yêu chân thành của hắn dành cho quốc gia, chứ không phải muốn cái gì từ quốc gia.
Hắn chẳng thiếu gì cả!
Long Vương cười nói: "Sẵn tiện cậu cũng có chút danh khí, có lẽ làm đặc công cũng có chút tác dụng, dù sao danh tiếng cũng là một loại tài nguyên, có thể để cho cậu ra vào một vài trường hợp mà đặc công bình thường không vào được, có điều tôi không nghĩ rằng danh tiếng của cậu sẽ tăng nhanh như vậy, cậu là anh hùng quốc dân của toàn Hoa Hạ, mọi người ai cũng biết, cho dù trên thế giới này, bởi vì người tu hành lộ ra ánh sáng, cậu vẫn là người xuất sắc nhất trong đó, có thể nói rất nổi tiếng, nên cậu đã không thích hợp chấp hành nhiệm vụ bình thường nữa, huống chi bây giờ lấy thực lực và năng lực của cậu mà đi làm nhiệm vụ thường thì thật sự quá lãng phí năng lực của cậu.”
Tần Dương nhún vai,
Hắn cười nói: "Đây là nguyên nhân ông cho tôi nghỉ phép dài hạn hả?”
"Không phải vậy?"
Vẻ mặt của Long Vương cũng có bất đắc dĩ, khẽ cười nói: "Bây giờ cậu có rất nhiều chuyện phải làm, cậu lại nằm trong danh sách đen ở thật nhiều quốc gia nhất là nước Đức, chỉ cần cậu lấy thân phận của cậu ra nước ngoài, người ta sẽ nhìn chằm chằm ngay, không phải vì cậu là đặc công mà vì cậu quá có thể gây chuyện, giống như lần trước cậu để cho sư ông của cậu dẫn một nhóm chí công cường giả đi dạo làm cho những người có ngành nghề liên quan đều lo lắng không yên..”
"Cậu biết ý nghĩa của bảy chí tôn cường giả là gì không? Chỉ cần một người thôi chẳng khác nào là một quả bom nguyên tử, mà có tới bảy người, cậu hiểu không hả, nếu như trong tình huống có chiến tranh, bảy chí tôn cường giả mà muốn hủy diệt một thành phố , thì nó dễ như trở bàn tay, bảy cái bom nguyên tử cứ di chuyển vòng vòng, cậu hiểu cảm giác lo sợ không yên của người ta không, cho dù người ta cũng có nhưng nếu mấy người muốn làm chuyện xấu, lao đến khắp nơi, người ta cũng khó ngăn cản được , đến ít thì bị mấy người đánh, đến nhiều thì mấy người chạy...”
Tần Dương cười nói: " Việc này không thể trách tôi, tôi cũng chỉ muốn giúp bạn mình một chút thôi, do đối phương muốn chiếm lấy thân phận không chịu thừa nhận, còn khi dễ tôi nữa, tôi bất tài nên cầu cứu sư ông thôi, vốn tôi cũng chủ muốn người mời một hai người đến chống đỡ cho có mặt thôi ai biết ông ấy lại dẫn một nhóm đến...”
Long Vương ngón tay chỉ chỉ Tần Dương, cười mắng: "Cậu nhóc này, cậu là được tiện nghi còn ra vẻ đi, tôi biết cậy giúp bạn mình lấy lại thanh kiếm ám kim, nếu không phải sư ông của cậu dẫn theo nhiều người đến giúp đỡ, cậu cảm thấy mình sẽ thắng sao, cậu còn có cơ hội lấy lại thanh kiếm này hả, tất cả thỏa thuận và lời hứa thành sự thật chỉ khi thực lực của cậu đủ mạnh hơn người khác, chỉ có khi thực lực đủ mạnh người ta mới nhìn thẳng vào cậu, cậu mới có cơ hội cạnh tranh công bằng.”
Tần Dương cười: "Đúng vậy, đầu tiên chúng ta phải lấy lý phục người, nếu như đối phương không nói đạo lý, chúng ta sẽ dùng nắm đấm phục người, nếu hắn vẫn không phục, thì chúng ta đánh đến hắn chịu phục thôi!"