Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2085 - Chương 2096: Phúc Tướng

Chương 2096: Phúc tướng
 

Tần Dương ở lại ăn bữa cơm ở nhà Long Vương, trò chuyện một lát rồi rời đi.

Mặc dù anh đã trải qua những chuyện không thể tưởng tượng nổi, biết đến người Lande và người Nossa, nhưng Tần Dương vẫn không vội nhắc tới lời mời lúc trước của Long Vương, Long Vương cũng không truy hỏi.

Long Vương cũng có cảm giác, tuy rằng Tần Dương không làm nhiệm vụ đặc công, bề ngoài rảnh rỗi, nhưng thật ra việc anh đã làm không ít, hơn nữa còn làm những việc vô cùng quan trọng.

Tần Dương đi đoạt lại chất phóng xạ "Sima", kết quả bị thiên sứ tử vong Samuel chặn đường cướp mất. Tần Dương đi thành phố hỗn loạn, mặc dù không thể lấy lại chất phóng xạ "Sima", nhưng anh mang về cách sản xuất "Sima" và các công nghệ liên quan.

Tần Dương đi công tác, trời xui đất khiến tham gia vào một cuộc thăm dò di tích, sau đó có được một đoạn ký ức quý giá, chứng minh được rất nhiều chuyện, thậm chí chứng minh những suy đoán trước kia của mọi người đều sai lầm.

Đừng xem thường sai lầm này, thái độ của đối phương, thái độ của bên ta ra sao là việc vô cùng quan trọng. Bởi vì anh cần quyết định đánh trận chiến này thế nào, và trận chiến này ảnh hưởng không chỉ mình chỉ huy, mà là hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ cùng với nhân loại trên trái đất này.

Nói một cách đơn giản, nếu thực lực hai bên chênh lệch, anh cho là mục đích của đối phương chỉ là chinh phạt nơi này, anh sẽ mất đi tinh thần chiến đấu. Bởi vì dù có liều mạng cũng không thể chiến thắng, coi như đối phương thắng, chúng ta vẫn có thể sống, nên anh sẽ từ bỏ phản kháng. Nhưng nếu mục đích của chúng không chỉ là chinh phạt và thống trị, mà là tàn sát thảm khốc thì sao?

Khi anh còn vũ khí trong tay, dù cho khả năng thắng là rất thấp, nhưng anh vẫn còn cơ hội chiến đấu để giành lấy sự sống. Bất kể thắng hay thua, ít nhất anh đã chiến đấu hết mình vì tính mạng và số phận của mình. Còn nếu từ bỏ phản kháng, không có vũ khí, không có tinh thần chiến đấu, kết cục là cái chết, đến chết vẫn không cam lòng.

Nếu đây là cuộc chiến giữa các quốc gia bình thường, có thể kết quả là mất nước, nhưng đấy là cuộc chiến với người Nossa, nếu chính sách sai lầm, có thể dẫn đến cả nhân loại địa cầu diệt vong.

Long Vương cảm thấy Tần Dương là một người có phúc tướng. Bất kể anh ta làm chuyện gì, nó cũng có liên quan đến một số chuyện quan trọng, sau đó có thể thu hoạch được tin tức còn quan trọng hơn tin tình báo của nhiệm vụ thi hành.

Vì vậy nên Long Vương không có bất cứ yêu cầu nào với Tần Dương, thậm chí trong lòng ông còn hy vọng Tần Dương có thể tiếp tục kéo dài phúc khí này.

Những trải nghiệm như vậy, thêm mấy lần càng tốt.

Cá Koi may mắn?

"Cậu về nghỉ ngơi đi. Nếu có thời gian, cậu hãy liên lạc với Nisa bạn cậu. Cô ấy đang hoạt động rất tích cực ở châu Á, thậm chí có không ít giao dịch với nhiều chính phủ. Chúng tôi đang thăm dò một vài việc có liên quan đến cô ấy, có thể cậu sẽ có tác dụng trong đó."

Khi Tần Dương chuẩn bị ra về, Long Vương đã nói vậy, Tần Dương trầm mặc mấy giây, liền đồng ý.

Nisa từng hứa với Tần Dương, sẽ không chủ động thăm dò, chiếm đoạt hay tham gia vào các hoạt động của Hoa Hạ. Một mặt vì nước Hoa hùng mạnh, Nisa không muốn tham gia vào những hoạt động trực tiếp chọc giận Hoa Hạ. Mặt khác vì quan hệ với Tần Dương, cô đã hứa với anh sẽ không trực tiếp nhằm vào Hoa Hạ. Nhưng nếu là chuyện làm ăn, cô vẫn phải làm, không thể bỏ qua chuyện kiếm tiền đúng không?

Mạng lưới kinh doanh của Nisa trải rộng khắp nơi, để duy trì mạng lưới này cần một số tiền khổng lồ. Nếu không, ai chuyền tình báo cho anh, ai bán mạng cho anh?

Nisa muốn duy trì và mở rộng mạng lưới đặc biệt này, cô ấy phải trả một số tiền khổng lồ, số tiền này không chỉ dùng để nuôi người dưới làm việc, mà còn dùng để khơi thông các mối quan hệ quan trọng, có nhờ vậy việc làm ăn của cô ấy mới có thể mở rộng, thuận buồm xuôi gió.

Tần Dương không giải thích gì về mối quan hệ của mình với Nisa, chỉ cần Nisa thực hiện lời hứa, Tần Dương sẽ không làm gì cô ấy, thậm chí còn hết sức bảo vệ cô.

Nếu như là làm ăn bình thường, vậy Tần Dương cũng rất nguyện ý đứng ra làm trung gian.

Long Vương không nói rõ nhiệm vụ, anh cũng không cần hỏi kỹ.

Nếu có việc, Tần Dương không ngại đi làm, nhưng nếu không có việc, ai lại không muốn sống nhàn hạ?

Ai không biết tận hưởng cuộc sống?

Đến lúc, đúng thời cơ, nếu muốn nói, lúc đó lại bàn bạc.

Bây giờ Tần Dương chỉ muốn về nhà với Hàn Thanh Thanh, Hàn Thanh Thanh vượt qua kỳ thi viết, được tuyển chọn, thì sau đó là tham gia phỏng vấn.

Vốn Tần Dương dự định cùng Hàn Thanh Thanh đi phỏng vấn, nhưng chuyến đi công tác Los Angeles của anh bị kéo dài hơn một tuần, sau đó huấn luyện nửa tháng, rồi lại hôn mê mấy ngày. Cứ như vậy, một tháng trôi qua, cuộc phỏng vấn của Hàn Thanh Thanh đã kết thúc rồi.

Khi Tần Dương gọi cho Hàn Thanh Thanh, cô ấy đã rất vui vẻ báo cho Tần Dương, cô đã phỏng vấn thành công, sau khi đến báo cáo, cô sẽ chính thức là một nhà ngoại giao đại diện cho Hoa Hạ.

Tần Dương vẫn luôn thấy áy náy, dù anh trễ hẹn không phải vì lý do cá nhân, nhưng trễ hẹn chính là trễ hẹn.

Hàn Thanh Thanh thi tuyển nhà ngoại giao, phải ra nước ngoài công tác, có nghĩa là sau khi cô hoàn thành việc học tập và huấn luyện cần thiết, cô sẽ được cử đi công tác ở nước ngoài. Như vậy, cô sẽ không ở lại trong nước bao lâu nữa.

Tần Dương vốn định không đi đâu trước khi Hàn Thanh Thanh ra nước ngoài, ở nhà ngày ngày ở bên Hàn Thanh Thanh, trừ trường hợp bất khả kháng.

Tần Dương cùng những người khác bay về Trung Hải, Hàn Thanh Thanh vẫn tới tận sân bay đón anh.

"Chuyện thăm dò di tích thế nào, có thuận lợi không anh?"

Hàn Thanh Thanh tò mò hỏi anh.

Tần Dương nắm tay cô rời khỏi sân bay, cười nói: "Ôi, em đừng hỏi nữa, đúng là làm chuyện không công. Trừ một đống kim loại công nghệ đặc biệt, trải qua vạn năm không bị mài mòn, mọi người coi như về tay không. Có điều chúng ta đã chứng minh được sự tồn tại của nền văn minh lục địa Mu, nhưng nó đã bị hủy diệt gần như hoàn toàn, trải qua vạn năm mọi thứ dường như đều đã biến mất..."

Tần Dương không nói cho cô ấy biết chuyện về người Lande và người Nossa, chuyện đó dù cho cô ấy biết cũng không có ích gì. Ngay cả là người thân mật nhất, có một số chuyện cũng cần phải giữ bí mật, một mặt là vì kỷ luật và quy tắc, mặt khác là vì biết càng nhiều, càng không an toàn và gây ra chuyện.

Cho dù Tần Dương không kể ra chuyện kinh người nhất, Hàn Thanh Thanh vẫn hưng phấn reo lên: "Văn minh tiền sử có tồn tại sao? Thật là thần kỳ..."
Bình Luận (0)
Comment