Chương 2098: Phi thuyền của Nossa
"Em đi vào đây, anh không cần đưa."
Tần Dương đưa vali cho Hàn Thanh Thanh, cười nói: "Lên đường bình an, tới nơi thì gọi điện cho anh."
"Vâng!"
Hàn Thanh Thanh nhận vali từ tay Tần Dương, cười tinh nghịch: "Giờ em đi nước ngoài công tác, không ai quản anh nữa, anh có thể yên tâm ra ngoài chơi đùa rồi."
Tần Dương cười lớn, trêu: "Đúng rồi, không có em, tối nay anh phải đi uống rượu chúc mừng tự do, em lo lắng chưa?"
Hàn Thanh Thanh lườm Tần Dương: "Em không thèm quan tâm. Anh thích làm sao thì làm. Chỉ cần anh còn ở đây, em mới lười quản."
Tần Dương nháy mắt: "Anh đi trêu ghẹo con gái, em cũng không quan tâm, không tức giận hở?"
Hàn Thanh Thanh cười cười nhìn Tần Dương nói: "Em quản anh được sao? Em không ở bên cạnh anh, anh nhớ cách mạng phải tự giác."
Tần Dương hơi áy náy, sau khi Hàn Thanh Thanh ra nước ngoài công tác anh chắc chắn sẽ có nhiều thời gian hơn. Chỉ sợ nhiều lúc sẽ suốt đêm không về, dù sao anh không chỉ có một người yêu.
Khi Hàn Thanh Thanh đi xa, khẳng định phải ở bên các cô ấy nhiều hơn.
Tần Dương ngượng cười: "Anh đùa thôi, không có chuyện đó."
Hàn Thanh Thanh cười híp mắt: "Có đi trêu gái hay không em không để ý. Chỉ cần anh vững tâm, đừng bị người ta lừa đi, nếu không... em sẽ tức giận, sẽ rất buồn."
Tần Dương khẳng định nói: "Không hề, bà chủ trên hộ khẩu của anh sẽ là em, cũng chỉ có em!"
Hàn Thanh Thanh ngưng cười, cô nhìn Tần Dương chăm chú, đôi mắt dịu dàng thâm tình. Một lúc sau, Hàn Thanh Thanh cắn môi, xoay người kéo vali bước đi, Andy và Lois cũng nhanh chóng theo sau.
Tần Dương nhìn bóng lưng Hàn Thanh Thanh biến mất cuối lối đi, tâm tình anh trở nên trống rỗng.
Không phải anh chưa từng rời xa Hàn Thanh Thanh. Nhưng lúc đó anh biết, sau khi anh hoàn thành công việc trở về, là có thể gặp lại cô. Cô sẽ luôn chờ anh ở nhà. Nhưng bây giờ hoàn toàn khác.
Cô xuất ngoại công tác. Một năm số lần được nghỉ phép chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chia lìa như vậy, mang cho người ta cảm xúc khác với trước kia.
Tần Dương trở về nhà, vẫn cảm thấy buồn chán khó chịu. Anh trốn vào phòng, chuyên tâm tu hành, dùng nó để quên đi cảm xúc trong lòng mình.
Tâm Dương tu hành nhiều ngày, dựa vào năng lực mạnh mẽ của thông linh thạch, thực lực của anh đột phá huyệt đạo thứ hai mươi chín, đạt tới siêu phàm trung kì, sức chiến đấu lại tăng lên.
Tần Dương vốn định quay về Trung Hải. Nhưng đúng lúc này, anh nhận được điện thoại của Long Vương, bảo anh đến nhà ông ấy một chuyến.
Tới nơi, anh vào văn phòng, cười nói: "Có phải ông muốn tôi gọi cho Nisa không?"
Long Vương từng nhắc đến chuyện này với anh. Tần Dương nghĩ hôm nay ông ấy gọi anh qua có lẽ vì chuyện này. Nhưng Long Vương lại lắc đầu nói:
"Có chuyện khác, không liên quan tới Nisa."
Tần Dương kinh ngạc nhìn Long Vương: "Có chuyện gì sao?"
Long Vương gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: 'Năm ngày sau, có một hội nghị ở nước Nga. Tôi hy vọng cậu có thể tham gia. Lúc đó có thể sẽ có một cuộc thi đấu."
"Thi đấu?"
Tần Dương ngạc nhiên hỏi: "Giống với cuộc thi đấu dành cho thanh thiếu niên giữa Hoa Hạ và Đức?"
"Giống, nhưng tính chất lại khác."
Sắc mặt Long Vương nghiêm trọng nói: "Mục đích thi đấu lần này là vì tuyên dương sự tồn tại của người tu hành, không phải vì danh dự của đất nước, mà là tranh cúp từ người Nossa!"
Hai mắt Tần Dương trợn to: "Người Nossa?"
"Đúng vậy, người Nossa đã thành lập rất nhiều cứ điểm trên toàn cầu. Trong đó có một ở Hoa Hạ, một ở biên giới giữa Hoa Hạ và Nga. Do vị trí địa lý đặc biệt, cho nên hai bên liên hợp đóng giữ. Nhưng một thời gian trước, người Nossa bất ngờ chủ động ra khỏi khu vực bọn chúng cứ điểm, phát động tấn công. Chuyện này chưa từng xảy ra..."
"Quân đội của Hoa Hạ và Nga xung đột dữ dội với người Nossa. Đồng thời, Liên hợp quốc cũng phái các cao thủ các quốc gia khác đến tham chiến. Trận chiến kéo dài hơn mười ngày, cuối cùng, giành được thắng lợi, quân Nossa tổn hại nghiêm trọng, chúng ta bất ngờ thu được một chiếc phi thuyền của người Nossa."
Tần Dương kinh ngạc nói: "Phi thuyền của người Nossa?"
Ánh mắt của Long Vương cũng thoáng hưng phấn: "Đúng vậy, cậu cũng biết, khoa học công nghệ bên trong phi thuyền vô cùng cao. Ai có thể giành được chiếc phi thuyền này, nếu phá giải được công nghệ trong đó, không nói cái khác, chỉ riêng công nghệ hàng không sẽ có phát triển vượt bậc."
Nghe đến đây, Tần Dương đã hiểu đại khái: "Nếu đây chỉ là trận chiến của một quốc gia, vậy chiến lợi phẩm đương nhiên thuộc về quốc gia đó, rồi có thể âm thầm nghiên cứu. Nhưng trận chiến lần này là liên minh nhiều quốc gia tham gia, ai cũng có đóng góp và hy sinh. Bây giờ có thu hoạch lớn như vậy, tất nhiên ai cũng muốn chiếm lấy chiến lợi phẩm này, hy vọng nâng cao lực của quốc gia mình."
Long Vương trầm trọng nói: "Mặc dù mọi người đồng lòng đối đầu với người Nossa, nhưng mọi người không chung một quốc gia, ý kiến khác nhau. Nhất là thời đại này, nắm được thông tin, liền có thêm một phần thắng lợi. Người Nossa có thể vượt Ngân Hà tới Trái Đất, tất nhiên trình độ khoa học công nghệ của bọn chúng phải cực cao. Dù đây chỉ là một chiếc phi thuyền nhỏ, không phải chiến hạm có thể vượt Ngân Hà. Nhưng đối với các quốc gia mà nói, đây vẫn là một cơ hội nâng cao khoa học công nghệ không thể bỏ lỡ."
Tần Dương hiểu được mâu thuẫn trong đó: "Các nước yếu nhất định muốn hợp tác nghiên cứu chung, còn các nước mạnh tất nhiên muốn tìm cách ngăn cản đề nghị này. Vì độc chiếm được công nghệ này, công nghệ của nước đó sẽ tăng vượt bậc. Vậy sau này, ở trên Trái Đất, hay là chống lại người Nossa, nước đó sẽ chiếm được ưu thế tuyệt đối, hình thành địa vị thống trị tuyệt đối."
Long Vương kinh ngạc nhìn Tần Dương, vì ông còn chưa nói xong, Tần Dương đã suy đoán được chuyện phía sau, hơn thế còn hoàn toàn chính xác.
"Đúng vậy, nước Nga đề xuất rằng địa điểm chiếm được phi thuyền này thuộc về lãnh thổ của Nga, như vậy phi thuyền thuộc về chiến lợi phẩm của Nga, bọn họ có quyền nghiên cứu đầu tiên. Tuy rằng họ hứa hẹn sau khi nghiên cứu có kết quả, sẽ công bố kết quả với thế giới, nhưng không bên nào tin tưởng..."
Tần Dương cười khổ: "Tôi cũng không tin! Họ nắm quyền trong tay, chuyện sau này còn không phải do họ quyết định."