Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 2093 - Chương 2104: Quân Đoàn Bàn Cổ

Chương 2104: Quân đoàn Bàn Cổ
 

"Tần Dương, Quân đoàn trưởng mời anh đến văn phòng của ông ấy một lát."

Tần Dương mới vừa ăn cơm tối xong, đột nhiên có binh sĩ lại đây, truyền lời của Quân đoàn trưởng Bạch Phá Quân.

"Được, mời dẫn đường."

Tần Dương nhanh chóng đứng lên, đi theo binh sĩ về phía văn phòng nơi đóng quân của Quân đoàn trưởng.

Lúc ăn cơm tối, Tần Dương và mấy người Thạch Vân Sanh có nói chuyện với nhau, cũng hiểu sơ về tình hình của đơn vị phụ trách chiến đấu với người Nossa.

Đây là một đơn vị đặc biệt được thành lập quân đội riêng biệt, tên là Bàn Cổ, lấy ý nghĩa khai sơn lập địa, mở ra thế giới mới.

Quân đoàn Bàn Cổ cũng không bị quân đội quản lý, mà nó trực thuộc vào chính phủ trung ương, Quân đoàn trưởng Bạch Phá Quân vốn là một vị đại tướng của quân đội, là một thiết huyết tướng quân, đồng thời ông cũng là một vị cường giả chí tôn, có uy vọng rất cao, ông đảm nhiệm chức vụ Quân đoàn trưởng quân đoàn Bàn Cổ đã hơn hai mươi năm.

Lần này người Nossa chủ động tấn công, tình thế nghiêm trọng, vì thế quân đoàn Bàn Cổ Bạch Phá Quân tự mình đến tiền tuyến tọa trấn, bây giờ còn chiếm được một chiếc phi thuyền, việc này tự nhiên càng cần hắn tự mình nhìn chằm chằm.

Tần Dương đi vào văn phòng Bạch Phá Quân thì có chút sửng sốt, bởi vì trong phòng làm việc chỉ có một ông lão đang ngồi ở phía sau bàn làm việc, trên người mặc một bộ quân trang kiểu cũ, đang nhíu mày nhìn văn kiện.

Ông lão này ngồi ở sau bàn làm việc, hiển nhiên là chủ nhân của phòng làm việc này, cũng chính là Quân đoàn trưởng Bạch Phá Quân của quân đoàn Bàn Cổ.

Phòng làm việc cũng không lớn, trong lòng Tần Dương không khỏi nói thầm, chẳng lẽ không phải mọi người cùng nhau đi họp sao?

Bạch Phá Quân ngẩng đầu lên, ông để văn kiện trong tay xuống, một đôi mắt lấp lánh có thần đánh giá Tần Dương, mỉm cười nói: "Cậu tới rồi, ngồi đi."

"Chào Quân đoàn trưởng!"

Tần Dương chào hỏi một tiếng, gọn gàng nhanh chóng ngồi ở trên ghế đối diện Bạch Phá Quân, nhưng trong lòng hắn rất nghi hoặc, hắn chỉ nghĩ Bạch Phá Quân muốn gặp mấy người bọn họ rồi sắp xếp nhiệm vụ cho họ, nhưng bây giờ xem ra hình như chỉ có một mình hắn?

Lẽ nào Bạch Phá Quân chuẩn bị gặp gỡ từng người một sao?

Bạch Phá Quân nhìn qua hơn sáu mươi tuổi, nhưng tuổi tác thực tế của ông hiển nhiên già dặn hơn gương mặt của ông, dù sao ông cũng làm Quân đoàn trưởng của quân đoàn Bàn Cổ hơn hai mươi năm, nếu nói ông hơn ba mươi tuổi có thể quản lý Bàn Cổ, vậy khẳng định là một chuyện cười.

Cơ thể của Bạch Phá Quân hơi dựa ra phía sau, trên mặt mỉm cười: "Có phải cậu đang nghĩ, vì sao tôi chỉ gặp một mình cậu, mà không phải tất cả mọi người?"

Tần Dương bình tĩnh trả lời: "Vâng, trước khi đến đây tôi đã chuẩn bị tâm lý chờ Quân đoàn trưởng sắp xếp nhiệm vụ cho chúng tôi."

Bạch Phá Quân cười nói: "Ta trước đã gặp Mai Lạc Y, những người còn lại tự nhiên tôi sẽ gặp, nhưng chỉ gặp riêng cậu là vì có chuyện cần cậu giúp đỡ.”

Cần hắn giúp đỡ hả?

Tần Dương không chút do dự đứng lên, thẳng lưng nhanh chóng trả lời: "Xin mời Quân đoàn trưởng dặn dò."

Bạch Phá Quân cười vẩy tay: "Không cần gò bó như vậy, cậu lại không phải là cấp dưới của tôi, cứ thoải mái đi, nói thật cậu có thể đến đây giúp đỡ là tôi nên nói tiếng cám ơn với cậu mới đúng."

Tần Dương lần thứ hai ngồi xuống, mỉm cười nói: "Mặc dù tôi thật sự rất bất ngờ khi tham gia trong chuyện lần này, nhưng với cá nhân của tôi mà nói, tôi rất tình nguyện cống hiến một phần sức mạnh của mình."

Bạch Phá Quân thoả mãn gật đầu: "Lúc Tiểu Diệp đề cử cậu với tôi thì tôi cũng đã điều tra tất cả về cậu, biết cậu trong bóng tối làm rất nhiều chuyện cho quốc gia, cậu tuổi còn trẻ mà đã có giác ngộ như vậy, quả thật không dễ chút nào, người bên ngoài gọi cậu là anh hùng quốc dân, rất xứng đáng.”

Tiểu Diệp?

Tâm trạng của Tần Dương có chút vi diệu, nói vậy chắc Bạch Phá Quân biết thân phận đặc công cuả hắn, bằng không sẽ không nói như vậy, dù sao với thân phận có quyền hạn cao cấp như Bạch Phá Quân có lẽ không thấp hơn Long Vương.

"Quân đoàn trưởng ông quá khen, tôi chỉ muốn làm chuyện mình nên làm, để không thẹn với lương tâm mà thôi.”

Bạch Phá Quân cười vui vẻ: "Được lắm không thẹn với lòng, một mạch đơn truyền Ẩn môn của cậu, mỗi đời đều có không ít anh hùng hào kiệt, cũng không thiếu vì quốc gia làm rất nhiều đại sự, bây giờ đến một đời này của cậu, cũng coi như là có người nối nghiệp."

Tần Dương khiêm tốn trả lời: "Đều là sư phụ dạy giỏi!"

"Làm người không phụ nghĩa, không kiêu ngạo, thận trọng, rất tốt!"

Bạch Phá Quân tán thưởng một câu, quay sang đề tài khác: "Tôi tìm cậu đến, là muốn nghe cậu kể lại ảo ảnh mà cậu đã nhìn thấy trong di tích dưới đáy biển, mặc dù tôi đã xem qua nhưng tôi muốn chính ta nghe cậu nói lại lần nữa, ừ, không cần lo lắng làm trễ thời gian, cẩn thận một chút, những gì cậu nghe và nhìn thấy mặc kệ là có ích hay không cậu cứ nói hết.”

"Được!"

Tần Dương vài ba câu nói rõ nguyên do sự tình, bắt đầu từ lúc xuống nước thì hắn nói vô cùng cẩn thận, kể cả ảo cảnh kia, còn có ảo cảnh nhìn thấy sau khi hôn mê hắn đều nói lại một lần.

Bạch Phá Quân nghe rất cẩn thận vừa nghe vừa đưa ra một vài vấn đề, Tần Dương đều dựa theo trí nhớ của mình mà cẩn thận trả lời.

Cuộc nói chuyện này khoảng hơn một tiếng, Tần Dương mới nói xong tất cả.

Bạch Phá Quân than thở: "Đáng tiếc cậu không thể hiểu được ngôn ngữ của người Nossa, nếu không thì bây giờ có thể có giúp đỡ lớn cho chúng ta, mãi cho đến hiện tại, chúng ta vẫn đang nghiên cứu ngôn ngữ của người Nossa, nhưng không có chút tiến triển nào, dù sao đây hoàn toàn là hai ngôn ngữ không giống nhau, hơn nữa hai bên cũng không có cơ hội giao lưu."

Tần Dương bất đắc dĩ nói: "Những người Nossa kia họ cứ ô a một lát chúng ta vẫn cũng không biết bọn họ nói cái gì, mấu chốt là thị giác của tôi là từ Đại Tế Tư, suy nghĩ cũng là của hắn ta, nếu như thị giác và suy nghĩ của tôi là một người Lange thì tôi sẽ hiểu tất cả, thật tiếc...”

Vẻ mặt của Bạch Phá Quân cũng rất tiếc nuối: "Quả thật đáng tiếc, có điều chuyện này vẫn có ích với chúng ta, hoặc ngày đó chúng ta lần thứ hai nhìn thấy người Lảng, hoặc là có thể thông qua người Lange hình thành cầu nối, sẽ càng hiểu rõ người Nossa nhiều hơn, dù sao người hiểu rõ mình nhất thường không phải là bạn bè mà là kẻ thù của mình.”

Tần Dương gật đầu: "Trong tay người Lange cũng có nền kỹ thuật cao cấp, nếu như chúng ta có thể tìm thấy người Lange, hợp tác với bọn họ, thì có thể dễ dàng đối phó với người Nossa, hy vọng có một ngày như thế."

Bạch Phá Quân ừ một tiếng: "Có lẽ sẽ có ngày đó, đến lúc đó rất cần cậu xuất lực nhiều hơn."

Tần Dương nhướng mày, lời này của Bạch Phá Quân là có ý gì?

Tuy rằng Bạch Phá Quân nói có lẽ, nhưng Tần Dương vẫn có thử từ trong lời nói của Bạch Phá Quân cảm giác được cái gì, lẽ nào ông nắm giữ tin tức gù đó, thật sự có một ngày sẽ gặp được người Langer sao?

Tần Dương cũng không có hỏi tới, dù sao hắn cũng không có tư cách biết được thông tin tuyệt mật này.

Bạch Phá Quân dừng lại một chút, ánh mắt rơi vào trên người Tần Dương, vẻ mặt từ từ nghiêm túc hơn: "Tôi tìm cậu đến đây, hiểu rõ về ảo cảnh là một chuyện, nhưng còn có chuyện khác sắp xếp cho cậu đi làm..."

Còn không chờ Tần Dương tỏ thái độ, giọng nói của Bạch Phá Quân ngừng lại, rồi tiếp tục nói: "Tôi cần cậu dùng đồng thuật điều tra một người giúp tôi, nhưng người đó phải không hay không biết, cậu có thể làm được không?"
Bình Luận (0)
Comment